ANH NHẤT ĐỊNH LÀM EM YÊU ANH 8 -Không..không sao..-Mặt - TopicsExpress



          

ANH NHẤT ĐỊNH LÀM EM YÊU ANH 8 -Không..không sao..-Mặt Thanh lại bắt đầu chuyển màu rồi. Tiên đỡ cậu ta ngồi thẳng dựa vào thành giường lấy cái gối kê lưng cậu ta cho đỡ mỏi nhìn mặt cậu ta đỏ quá bèn đặt tay lên trán cậu ta. Không sốt mà: -Hình như cậu lại bị làm sao rồi, sao mặt đỏ ké vậy? Kính cận nuốt nước bọt cái ực rồi lắc đầu nhè nhẹ. Thấy vậy Tiên không nói cái gì nữa với lấy tô cháo hỏi: -Tự ăn được không? -Được..được..-Kính cận lắp bắp rồi lấy tay đỡ lấy tô cháo. Vì chỉ đỡ bằng một tay, bát cháo lại nóng nên tí thì làm đổ mất, may mà Tiên nhanh tay đỡ lại, rồi cầm luôn: -Phải cẩn thận chứ! Thấy kính cận không có phản ứng gì, Tiên bèn cầm lấy cái thìa, múc một thìa, thổi nhè nhẹ rồi đưa lại gần kính cận, nói: -Há miệng ra… Thanh lại nuốt nước bọt lần nữa rồi cũng há miệng ra, vừa mới nuốt được thìa đầu tiên thì cửa phòng bị mở ra bằng một lực khá mạnh. Phong bước vào cùng với Ngọc. Thấy hai người đang tròn mắt nhìn mình, lại nhìn Tiên đang bón cho Thanh, mắt Phong xa xầm, cậu đi đến, lấy tay đón lấy tô cháo trong tay Tiên rồi đặt xuống bàn, xong kéo tay Tiên đi ra ngoài. -Cái gì vậy?- Tiên giật mình hỏi. -Cậu im lặng cho tôi. -Im lặng cái gì chứ?- Tiên bực mình. Không cho Tiên nói tiếp, Phong quay sang nói với Ngọc: -Ở đây nhờ cậu.- Rồi kéo tay Tiên đi luôn. Phong thật không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, tại sao chứ? Cậu đang ghen sao? Mặc dù mới biết cô mấy tuần nhưng cậu đã có thiện cảm rồi, cô không bám theo cậu vì vẻ đẹp trai của cậu dù có một lần vì cái avatar mới làm quen với cậu. Thời gian trò chuyện giữa hai người cũng không nhiều nhưng mỗi lần nói chuyện với cô cậu vẫn thấy thích hơn nói với người khác, sáng gọi điện mãi thì không thấy cô nhấc máy cậu bèn hỏi người giúp việc bệnh viện mà họ đã đưa Thanh đến rồi lập tức đến đây. Vừa đi một đoạn thì cậu gặp Ngọc nên hai người cùng lên đây, nhưng vừa lên lại nhìn thấy cái cảnh khiến người khác khó chịu này, cậu đành phải lôi Tiên đi cho đỡ khó chịu. Ngọc nhìn theo hai người cho đến khi Phong kéo Tiên khuất sau cánh cửa mới thở dài, xong nhìn sang Thanh gương mặt Thanh cũng có cảm xúc không khác gì so với Ngọc nên Ngọc cũng nghĩ ra… Nhưng lại nhìn ra phía cửa, Ngọc nghĩ thầm: “ Tôi đã từng nói rồi Thủy Tiên, chị có thể có mọi thứ, ngoại trừ Phong!” CHAP 40: VALENTINE ĐÁNG NHỚ Nghĩ vậy Ngọc bỏ ra ngoài mặc kệ kính cận ngồi một mình trong phòng, cậu chẳng còn tâm trạng ăn hay uống cái gì nữa. Vậy là thật sự Phong cũng thừa nhận tình cảm của mình rồi. Tình yêu là thế, nó có thể nảy sinh bất cứ lúc nào kể cả lúc ta không ngờ nhất và nếu cho một mồi lửa nó sẽ bùng cháy. Cậu cũng tâm trạng như vậy, cậu thích Tiên từ lần bắt đầu bước sang năm lớp 11. Vì mới trở về Việt Nam sau 10 sang Mĩ nên cái gì đối với cậu cũng trở lên lạ lẫm. Vì không quen với môi trường này nên cậu trở thành kính-cận-to-ít-nói như bây giờ đây. Thật ra thì lần đó cậu cũng không có để ý đến bất kì ai trong lớp cả ngoại trừ Thủy Tiên. Thật ra thì Thủy Tiên cũng không hề có gì đặc biệt. Nếu nói xinh thì có xinh nhưng nếu so với lớp thì Tiên vẫn nhạt nhòa vì có nhiều người xinh hơn rất nhiều. Chỉ vì Tiên có một số đặc điểm nổi bật khác hẳn với các cô bạn ở lớp. Như chẳng hạn Tiên không chạy theo mốt thời trang chẳng hạn, hay có một số cái tính nết trời đánh không đổi là hay ngồi gác chân lên bàn, ghế. Và cũng là người duy nhất( Ngoại trừ Thanh) còn ở lại trong lớp khi có một cô nàng hot girl hay hot boy gì đấy xuất hiện ở trường. Lần ấn tượng nhất đối với Thanh là vào dịp valentine lớp 11, có một tên nào đó trong lớp muốn gây ấn tượng với các bạn gái nên đã đặt chocolate trong tất cả ngăn bàn của các nàng trong lớp ngoại trừ ngăn của Thủy Tiên. __ Sáng 14-2. Trời lạnh như chưa từng được lạnh vậy, khoác thêm chiếc áo bông to sụ, Tiên dắt xe ra cổng để đi học. Vừa ra đến cửa thì đã thấy bốn, năm cô nàng đứng túm tụm ở cổng nhà mình rồi. Nhìn thấy cô đi ra là bọn đó lại lủi mất, thật ra đây là bọn người thích thầm Nguyên, năm nào cũng vậy cứ đến 14-2 là bọn họ lại đến tặng quà cho Nguyên, Nguyên có số đào hoa từ lúc rất nhỏ nhưng giờ vẫn chưa tìm được ai thật sự phù hợp. Lên lớp với một khuôn mặt bình thường, bỏ qua những lời bàn tán râm ran trong lớp về một vụ gì đó, Tiên đi thẳng đến chỗ của mình. Vứt cặp đánh phịch một cái rồi hỏi cô bạn bàn dưới: -Có chuyện gì vậy? -Không biết có anh chàng nào đó đã để chocolate trong tất cả ngăn bàn của bọn mình. -Hửm?- Tiên nghe vậy cũng liếc xuống ngăn bàn, nhưng nó..trống rỗng, rồi lại liếc xuống cô bạn- Tất cả? -Hả? Cậu không có hả?- Cô bạn đó nhoài người nhìn cái ngăn bàn trống rỗng của Tiên xong há miệng to hết cỡ, lát sau mới nói- Sao kì lạ vậy? Cả lớp đều có mà, sao cậu không có?- Tiếng cô nàng hơi to, đủ cho mấy mem bàn trên cũng tò mò ngoảnh xuống, sau khi biết sự tình, họ nói: -Chắc bạn ý không coi Tiên là con gái rồi.. -Cũng đúng…Cậu phải thay đổi Thủy Tiên ạ. -.. -Xùy, bỏ đi- Tiên khoát tay- Ta đây không cần con trai, ta có thể sống thay phần con trai mà.. -Sao được? -Tất nhiên là được, với lại chỉ là một hộp chocolate thôi, có gì to tát đâu chứ, ta có thể tự mua mà ăn mà, tự túc là hạnh phúc.- Tiên cười, rồi lôi Ipod ra nghe nhạc. Thấy vậy mấy cô bạn bàn trên cũng không nói gì nữa ngoảnh lên tiếp tục nói chuyện.. “Có gì đâu chứ? Chả phải cũng chỉ là một hộp chocolate thôi sao? Hắn tặng cả lớp chứ có nhắm riêng vào cô nàng nào đâu mà phải như vậy chứ?” Tiên nghĩ thầm rồi ác ý cười với cái ý nghĩ ấy, rồi với lấy cái cặp trong đó có một hộp chocolate mà vừa sáng mở cửa để đi học đã thấy nó ở trước cổng rồi, trên này có ghi là tặng Nguyên nhưng thôi, tặng Nguyên thì người được lợi luôn là Tiên mà nên cầm luôn không phải nói với Nguyên nữa. Đang mở cái hộp ra thì bất chợt Tiên nhìn xuống dưới, một anh chàng có cái kính to tổ trảng trên mặt đang ngồi nhìn Tiên, nghĩ đi nghĩ lại, lục tung trí nhớ thì Tiên mới nhớ ra đó là Thanh mới về nước năm ngoái..mà nhìn cái gì mà nhìn nhỉ? Chả lẽ cậu ta muốn ăn chocolate? Nghĩ vậy Tiên lấy một viên sô cô la trong đó, ném vào tầm bắt của cậu ta. Và tất nhiên là Thanh chụp được. Còn đang ngớ người chưa hiểu chuyện gì thì Thanh thấy Tiên cười một cái thật tươi với mình rồi ném thêm một viên nữa, có đính kèm một tờ giấy “Happy valentine day! Nè không được hiểu nhầm nhé, tớ thấy ấy y như tớ nên tớ mới tặng thôi, dù gì cũng cười lại một cái coi, sao suốt ngày mặt mũi bí xị vậy? 0_0?” Thanh đọc xong cái đó thì mặt đã đỏ bừng lên từ khi nào rồi, cậu lén lút ngẩng lên nhìn Tiên, Tiên thì mở mắt tròn xoe khi thấy mặt cậu ta đỏ bừng xong rồi cũng cười rồi xua xua tay trước mặt rồi lại ngoảnh lên tiếp tục nghe nhạc không quên bóc một cái kẹo cho vào miệng. Từ lần đó thì lúc nào vào lớp Thanh cũng gật đầu chào Tiên một cái và cũng xin cô giáo để ngồi sau cô. Mọi việc vẫn y như xưa ngoại trừ việc Thanh để ý thêm một chút, như là hay nán lại để xem Tiên tập bóng rổ, hay thỉnh thoảng lại ngước nhìn Tiên bằng một ánh mắt..kì lạ chẳng hạn. ____ Phong lôi Tiên ra khỏi bệnh viện, yêu cầu cô đi lên xe rồi phóng vù đi..nơi mà hai người dừng lại là sân tập bóng rổ của trường Phong. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên rất vắng người chỉ có một vài người của câu lạc bộ bóng rổ vẫn đang tập luyện. Phong đưa Tiên vào đó rồi không nói không rằng lấy quả bóng rổ bắt đầu tập luyện. Tiên nhìn cậu bằng một ánh mắt khó hiểu, đứng một lát chán quá mới lên tiếng: -Cậu sao vậy? Đáp lại lời của cô chỉ là tiếng vọng lại trong căn phòng này. Bực mình quá, Tiên đi đến cái sọt trong đó có đựng mấy quả bóng. Chọn quả bóng căng nhất, đập đập xuống sàn rồi bất chợt ném..nhưng không phải ném vào rổ mà đích đến của Tiên là… -Bốp!- Một âm thanh vô cùng giòn rã vang lên trong cái không gian này, đến nỗi mấy cậu bạn đang ngồi nghỉ cạnh đó cũng phải nhìn sang. Quả bóng hạ cánh trúng đầu Phong, vì không đề phòng gì cả lên Phong hứng trọn quả bóng rồi nằm quay đơ như chết luôn. -Ơ này..-Tiên thấy Phong ngã xuống thì giật mình chạy lại, lấy tay kéo Phong dậy- Nè có sao không vậy? Phong? -…- Phong mở mắt, nhìn người vừa gây ra tai nạn cho mình rồi lấy tay ôm đầu lắc lắc, lát sau quay sang hỏi- Làm cái gì vậy? Thấy Phong đã bình thường trở lại, Tiên thở phào rồi nói: -Ai bảo cậu đưa tôi đến đây rồi bơ tôi luôn chứ? -Tôi bơ cậu bao giờ?- Phong cãi lại. -Vậy sao không trả lời tôi?- Tiên bực mình nói. -Trả lời? Cậu đâu có hỏi gì?- Phong vẫn ngang bướng. -Cậu…được lắm..-Tiên đứng dậy, lấy tay vò đầu- Grừ… Phong nhìn bộ dạng Tiên mà bất chợt bật cười, thấy vậy Tiên quay ngoắt đi, nhặt quả bóng lên rồi nhắm tiếp vào Phong… -Ê này, tôi không đùa đâu..- Phong giật mình giơ tay ra xua xua rồi chặn quả bóng nhưng không kịp. Cái thứ nặng trịch đó một lần nữa rơi trúng đầu Phong.. -Bốp..-Lại một âm thanh vô cùng vui tai vang lên. -Ha ha..-Tiên ôm bụng cười khi thấy Phong lại ngã xuống lần nữa, xong lại nhặt quả bóng nhưng không nhắm vào Phong nữa mà bắt đầu dắt bóng về phía rổ. Khi đã ngắm được góc chính xác, cô ném… Quả bóng rơi vào rổ, Phong nhổm dậy buột miệng kêu: -Mười điểm! Tiên ngoảnh sang phía tiếng nói, thấy Phong đã ngồi dậy từ lúc nào rồi, bèn cười cười nói: -Bình thường thôi, dù gì cũng cảm ơn! -Cậu chơi lâu chưa?- Phong đứng dậy đi về phía Tiên, tiện tay cướp quả bóng mà Tiên đang đập xuống sàn luôn. -Lớp 9..-Tiên nói rồi xoay người để chặn Phong cướp bóng, xong đưa bóng di chuyển đến gần rổ. -Ồ,- Phong chạy theo, rồi nhận xét- Lùn như cậu mà cũng chơi được bóng rổ cơ đấy. Tiên đang chạy phía trước nghe từ lùn thì đột nhiên ngừng lại, lại nhìn Phong đang chạy đến mắt vẫn dán vào quả bóng thì chợt hiểu ý đồ của Phong, đợi Phong chạy đến gần, cô lập tức ném bóng vào rổ, Phong nhảy lên theo nhưng không kịp. Qủa bóng đã chui qua cái vòng tròn đó mà rơi xuống, Tiên cười: -Lùn nhưng tố chất này thì không phải ai cũng có! Phong không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi nói: -Cũng phải. Lại đứng một hồi, lát sau Tiên lên tiếng: -Chúng ta đi ăn cái gì đó được không? Tôi đói quá! -À, ừ..-Phong giật mình- Tôi cũng chưa ăn gì, đi ăn thôi… Phong nói rồi nhặt hai quả bóng cất vào sọt rồi cùng Tiên đi ra ngoài. Sau khi xử lí một đống thức ăn..hai người ngồi nhâm nhi cà phê trong một nhà hàng lớn. Tiên không ăn được nhiều mặc dù đồ ăn khá ngon và lạ miệng nhưng cảm giác thì không quen, hơn nữa có rất nhiều người đang nhìn vào bàn hai người đang ngồi thì phải. -Sao thế?- Phong lên tiếng hỏi khi thấy tần xuất cứ năm phút Tiên lại ngó ngang ngó dọc một lần. -Có cảm giác không ổn!- Tiên vừa ngoảnh đi ngoảnh lại rồi dừng lại ở Phong- Cứ như mình đang bị theo dõi vậy. -Ha ha..-Phong cười- Đây là nhà hàng của tôi nên thấy tôi đi với cậu chắc có nhiều người để ý. -Nhà hàng của cậu?- Tiên có cảm giác cằm vừa rơi xuống đất. Không phải chứ? Mới mười tám tuổi đầu đã có nhà hàng riêng rồi sao? Thật kinh khủng! -Ừ, tôi mở bằng vốn riêng đấy!- Phong tự hào khoe. Tiên lại có cảm giác cằm mình lại hạ cánh xuống đất lần nữa. mở bằng vốn riêng ư? Nhìn quanh một lượt, muốn mở cái nhà hàng sang trọng này thì trong tay phải có vài trăm nghìn USD là ít, không biết mỗi tháng tiền tiêu của cậu ta là bao nhiêu nữa đây? Phong nhìn Tiên đang ngồi ngây ngốc ở trước mặt mình, bất chợt cậu lại nhớ đến lần đầu đưa Ngọc đến đây Ngọc cũng có thái độ như vậy? Đáng ngạc nhiên vậy sao? Cậu đang nghĩ đến việc làm tiếp theo của Ngọc lúc đó là… Tiên giật mình khi có cảm nhận là có ai đó đang nhìn mình, hơi lắc lắc đầu, rồi chớp mắt mấy lần, lại nhìn Phong đang ngồi suy nghĩ cái gì đó mà có vẻ đăm chiêu lắm, rồi cô định mở miệng nói thì: -Xin lỗi…- Một anh phục vụ đến chỗ Tiên đang ngồi, cúi người chào rồi nói- Có người muốn gặp chị! -Hả? Tôi?- Tiên lấy một ngón tay chỉ vào mình. -Vâng!- Anh ta cúi người, lấy tay chỉ về một cái bàn trước mặt- Vị khách đó muốn gặp chị. Tiên nhìn theo hướng anh ta chỉ thì thấy một người đàn ông trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn trông có vẻ thành đạt, khuôn mặt thì chỉ liếc qua đã cảm thấy không có thiện cảm cho lắm rồi. -Vâng tôi biết rồi, cảm ơn anh!- Tiên nói với anh phục vụ rồi nói với Phong- Tôi ra đây một lát được không? Phong giật mình, thấy Tiên kéo ghế đứng dậy thì hỏi lại: -Đi đâu? -Gặp một người. -Ai?- Phong đang nghĩ đến Thanh. -Cũng không biết nữa..một lát thôi, đợi nhé.- Tiên nói rồi đứng dậy bước đi, tiến về phía người đó. Càng đến gần Tiên càng thấy mặt của người đó quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải. Vừa đi vừa nghĩ chả mấy chốc đã đến trước mặt người đó, Tiên cúi chào rồi lên tiếng trước: -Xin lỗi, ông muốn gặp cháu?- Mặc dù ông ta không già lắm nhưng thôi cứ xưng ông cho nó phải phép. -Ờ.- Người đó trả lời một cách lơ đãng, rồi chỉ tay vào cái ghế đối diện cái ghế mình đang ngồi- Ngồi xuống đi. -Ơ, vâng..-Tiên ngồi xuống cái ghế đối diện, lòng thấp thỏm. Ở người đàn ông này có cái gì đó rất quyền uy khiến người khác phải khiếp sợ. CHAP 41: BẠN CŨ CỦA MẸ. Tiên vừa ngồi xuống, ông ta đã lên tiếng: -Tên cháu là gì? -A, dạ cháu có thể biết tên ông trước được không ạ?- Tiên dè dặt hỏi lại. Người đàn ông đó nhíu mày, rồi một lát sau nói: -Nguyễn Ngọc Nam! -A,- Tiên nói nhỏ nhỏ- Hình như chúng ta không biêt nhau thì phải. -Đúng vậy, giờ cháu trả lời ta đi. -Vâng…- Tiên lại do dự, xong cũng trả lời- Cháu là Trần Thủy Tiên. -Mẹ cháu..-Nam đang nói lại dừng lại. -Mẹ cháu ý ạ? Mẹ cháu là luật sư Hoàng Anh.- Tiên ngạc nhiên, vừa hôm trước mẹ Phong cũng có hỏi câu đó. -Hoàng Anh?- Nam hơi nhíu mày, nhìn Tiên một lúc rồi tự nói một mình- Con của em đã lớn thế này rồi sao? -Dạ? – Tiên nghe thấy Nam lầm bầm nhưng không nghe rõ nên phải hỏi lại. -Không có gì..sao cháu lại ở đây? -Dạ, bạn cháu mời cháu đến đây ạ, ông có hỏi gì nữa không ạ? -Không.. -Vậy cháu xin phép.-Tiên đẩy ghế đứng dậy, đi lại chỗ của Phong. Nam nhìn theo Tiên đi về phía Phong. Thật không khác gì cả, Tiên là hình ảnh của Anh hai mươi năm trước, chỉ có điều Tiên không lạnh lùng như Anh mà thôi. Suốt hai mươi năm qua Nam vẫn chưa lập gia đình, và cũng chưa từng nếm mùi vị gia đình ra sao. Nhớ lại ngày xưa, khi mới sang Pháp, Nam cũng có quen một cô gái nhưng họ cũng không thành do Nam không thể quên được Anh giờ đây hiện tại thì Nam vẫn sống một mình. Tiên đi về phía bàn mà lòng không khỏi thắc mắc, đó là ai nhỉ? Sao mặt ông ta quen quen mình đã nhìn ở đâu rồi thì phải. Hơn nữa sao ông ta lại hỏi về mẹ chứ? Hôm trước mẹ Phong cũng hỏi cô như vậy và hình như bà ấy không có thiện cảm với mẹ cho lắm. Thật đau đầu, phải về hỏi lại mẹ mới được. Tiên cứ vừa đi vừa nghĩ nên đã đi đến bàn Phong từ lúc nào rồi, ngước lên nhìn Phong, bắt gặp nụ cười của Phong, Tiên chợt nhận ra khuôn mặt này…chẳng phải là khuôn mặt của người đàn ông Tiên vừa nói chuyện sao? Sao họ lại giống nhau vậy chứ? Chỉ có thần thái, biểu cảm khuôn mặt khác nhau mà thôi. -Sao vậy?- Phong lên tiếng hỏi khi thấy Tiên cứ đứng nhìn mình. -A, không có gì..-Tiên giật mình rồi nói- Ta về được không? -Ừm.-Phong cười rồi đẩy ghế đứng dậy, kéo tay Tiên- Chúng ta đi chơi đi.. -Hả? Lại đi chơi..?-Tiên chỉ mới phản ứng được như vậy thì đã bị Phong kéo ra cửa mất rồi. Nam nhìn theo đến khi Tiên ra khuất cửa, lúc đó Phong cũng ngoảnh lại cười với Tiên, Nam giật mình khi nhìn khuôn mặt Phong…cố nhắm mắt để trấn tĩnh lại chính mình, nhưng không được, lẽ nào..Nam lấy điện thoại ra và gọi cho một người. * -Cái gì cơ?- Tiên chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt mình. Vừa rồi Phong lái xe đến công viên giải trí và kéo Tiên đến…nhà ma. Thấy Tiên cứ đứng mãi trước cửa, Phong nói: -Sao vậy? Đừng nói với tôi cậu sợ nhé!- Phong cười ranh ma. -Gì chứ, bản cô nương đâu có sợ- Tiên nói rồi tiện tay hất cái phần tóc mái của mình lên, hất hàm- Vào thì vào. Nói rồi Tiên hung hăng bước vào trong, Phong cười cười rồi cũng đi vào theo. Trong ngôi nhà ma này, có không khí hơi rờn rợn, lại tối om. Chỉ có một góc lơi lòa lòa ánh điện tù mù đủ để cho người ở bên trong thấy đường để đi, Phong đi đằng trước và cậu cũng đang có cảm giác rờn rợn sau lưng. Khi cả hai đang quay ngang quay dọc nhìn đường đi thì ở khung cửa sổ gần đó rung lên dữ dội, rồi tấm rèm bị hất sang một bên, cùng với đó là một thân hình nhỏ nhỏ trùm vải đen từ đầu đến chân, tóc dài đến gối rũ rượi, mặt đánh phấn trắng toát, lại vẽ mấy vệt đỏ đỏ trên mặt giả làm dòng máu từ mặt, mũi, miệng trào ra: -Grào! -A, A A…-Cả hai đều giật mình hét lên, Phong chạy luôn lên phía trước vì chạy trong lúc hoảng loạn nên đâm đầu vào một bức tượng thạch cao hình ác quỉ đang cắn vào bụng một cô gái. Vì đâm vào bức tượng lên Phong đã khởi động cái chức năng phun máu giả nên một dung dịch màu đỏ từ phía bụng của cô gái dần dần trào ra.. -A A A..-Phong lập tức đứng dậy, tiếp tục cắm đầu chạy và vì hoảng loạn nên lại gặp thêm mấy lần như thế nữa. Tiên thì vẫn đứng ở cửa sổ từ nãy đến giờ..vẫn tròn mắt nhìn Phong chạy đâm hết vào cái nọ lại đâm vào cái kia, bèn lắc đầu, rồi quay sang hỏi cái em nhỏ đóng giả làm ma kia: -Em mấy tuổi rồi? -…-Cô bé không trả lời, chỉ lắc lắc đầu rồi lại chui về đằng sau tấm rèm cửa đó. Tiên nhìn cô bé đó rồi bất chợt thò vào túi, trong này vẫn còn hộp sữa lúc sáng mua mà chưa kịp uống. Lấy tay kéo tấm rèm ra rồi mỉm cười đưa cho cô bé trước mặt. -Em uống không? Cô bé đó chăm chăm nhìn vào hộp sữa nhưng vẫn không dám với tay ra lấy, Tiên cười, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ nhỏ chai sần của cô bé, dúi hộp sữa vào, lại nhìn cô bé đó cắm ống hút rồi uống ừng ực mà Tiên thấy đáng thương quá. -Em mấy tuổi rồi? Cô bé đó đang hút sữa lại ngẩng lên, nhìn xuống bàn tay mình rồi lát sau giơ bảy ngón tay lên. -Em bảy tuổi? Cô bé đó nghe vậy thì gật gật, xong rồi cười. -Bố mẹ em đâu? Nghe vậy cô bé lại cúi đầu xuống rồi lắc lắc đầu. Tiên đã hiểu nên không nói nữa, nhưng vẫn phải thốt lên: -Em..ai bảo em làm ở đây vậy? Lại nhận dược một cái lắc đầu, nhưng sau đó cô bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, ra hiệu điều gì đó mà Tiên không hiểu, lúc đó lại nghe một tiếng phụ nữ đằng sau: -Con đang làm gì vậy? Nghe tiếng này đột nhiên cô bé đó chui ngay về sau tấm rèm không ló ra nữa, Tiên ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ trước mặt. Một người phụ nữ ngoài ba mươi nhìn có vẻ hiền hậu, bà ấy cũng nhìn sang Tiên rồi mỉm cười. -Cháu đi ra đây với ta đi.- Bà ta vẫy Tiên, ra hiệu đi theo mình. Tiên đi theo bà ấy, trước khi đi còn ngoái lại nhìn cô bé đang đứng sau bức rèm đen. Trong bóng tối, đôi mắt của cô bé ấy sáng rực, nhìn rất đáng thương. Bà ấy dẫn Tiên ra ngoài khỏi ngôi nhà đó, vừa ra Tiên đã thấy Phong đang đứng chờ mình rồi. Thấy cô đi ra cậu lên tiếng: -Làm gì lâu vậy? -Ai bảo cậu chạy trước chứ?- Tiên hất mặt lên hỏi lại, rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô lại lên tiếng hỏi- Xin lỗi cô, cô bé lúc nãy… -À- người đó lên tiếng- con bé đó là ta nhặt được trong tình trạng sắp chết đói cách đây hơn một tháng. Ta muốn cho nó đi học nhưng… -Sao ạ?-Tiên hỏi tiếng. -Nó không nói được, ta hỏi gì nó cũng không trả lời, ta muốn nó đi học nhưng nó không đi..một lần đưa nó đến đây thì nó cứ chui sau tấm rèm đó, rồi từ đó đến giờ nó cứ thích trốn đến đây dọa ma mọi người vậy đó- Người phụ nữ đó nói bằng giọng trầm trầm nghe mà khiến người khác phải thương cảm- A, xin lỗi cháu..ta..ta đi trước nhé.. Người phụ nữ đó đột nhiên bỏ đi trước khiến Phong ngạc nhiên, quay sang Tiên thì..Tiên đang khóc từ lúc nào rồi. -Sao vậy?- Phong tối mặt hỏi, cậu chưa bao giờ thấy con gái khóc cả. Tiên chầm chậm lắc đầu, không nói gì cả, nhưng dần dần càng khóc to hơn. -Cậu..cậu..đừng khóc như vậy- Phong bối rối nhìn xung quanh. -Tại sao? Nó mới chỉ bảy tuổi mà..-Tiên nói nhỏ nhỏ nhưng cũng đủ để Phong nghe thấy, cậu hỏi lại: -Sao cơ? Tiên ngẩng đầu nhìn Phong, nói tiếp: -Nó mới bảy tuổi mà sao phải chịu bất hạnh vậy chứ? Đã không nói được rồi còn..hic..-Tiên mím môi để không để tiếng nấc phát ra, Phong bất lực bèn đưa tay lên, dần dần lau từng giọt nước mắt vẫn đang trào ra của Tiên, rồi nói nhẹ nhàng: -Trên đời..không phải ai cũng may mắn như nhau.. Tiên nghe Phong nói xong thì bất chợt, vòng tay ôm chặt lấy cổ Phong rồi cứ đứng như vậy mà khóc. Phong bất ngờ, nhưng hai tay cũng dần dần vòng ra sau lưng của Tiên, lấy tay vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiên. Lại nhìn bờ vai nhỏ bé đang run lên từng đợt, cậu không thể nhịn được nữa, dù gì thì Tiên cũng là con gái nhạy cảm trước những chuyện như thế này là bình thường chứ không phải lúc nào cũng cục tính và bất cần như cậu vẫn tưởng. Cô vẫn chỉ là một người con gái, vẫn cần có một bờ vai để chở che những lúc như thế này. Giờ cậu có thể chắc rằng, mình sẽ là người dang bờ vai này để cô dựa vào. Chắc chắn sẽ như vậy. Phong nhìn Tiên vẫn đang run rẩy trước mặt mình, không kìm được mà kéo vai cô ra, nhìn vào mắt cô, thì thầm: -Khóc đủ chưa? -Xin lỗi..-Tiên dần dần buông Phong ra, đưa tay lên lau nước mắt- Tôi hay bị những tình huống thế này tác động..xin lỗi. -Không sao..-Phong cười, rồi nói- giờ chúng ta đi chơi thôi. Tiên gật gật đầu, một tay vẫn đưa lên lau nước mắt, một tay để Phong kéo đi đến chỗ tàu lượn siêu tốc. -Tách.. -Tách.. Đằng sau hai người khoảng mấy mét, có một người đàn ông liên tục bấm máy chụp những bức ảnh có giá trị này. Tối đó, Phong vừa đưa Tiên về đến cổng. Nhìn Tiên bước xuống tháo mũ bảo hiểm, cậu nói: -Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn cậu. Tiên tháo xong mũ bảo hiểm, nghe câu này của Phong thì bật cười, nói: -Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, hôm nay tôi cũng rất vui.. Phong nhìn Tiên cười, rồi đưa tay lên vuốt lại mái tóc ngắn của Tiên: -Ngủ ngon nhé. -Cảm ơn, tôi sẽ ngủ ngon..-Tiên lại cười. -Vậy..tôi về đây.. -Bye. -Bye..-Phong gật đầu rồi quay xe đi về nhà của mình. Tiên nhìn Phong đi khuất rồi mới đi vào nhà của mình. * Phong vừa trở về nhà, sau khi cất xe cậu đi lên nhà. Tính đi lên phòng mình thì có một người giúp việc chạy đến: -Cậu chủ, bà chủ cho gọi cậu. -Có chuyện gì không?-Phong hỏi lại. -Tôi cũng không biết. -Ta biết rồi..-Phong nói rồi đi đến phòng của mẹ mình. -Cốc cốc..-Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn, và sau đó là tiếng một người phụ nữ đầy quyền uy vang lên. -Vào đi… Phong bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi trên bàn làm việc, trước mặt mẹ cậu có một sấp ảnh và mẹ cậu đang nhìn vào đó. Phong ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng thì mẹ cậu đã hỏi: -Con đi đâu về? -Con ra ngoài có chút việc.- Phong trả lời, nhưng cậu đang ngạc nhiên vì xưa nay mẹ cậu chưa bao giờ từng quan tâm đến việc cậu đi đâu, làm gì. -Con bé hôm trước.. -Sao ạ? -Con đi chơi với con bé hôm trước phải không? Phong ngạc nhiên tập hai, sao mẹ cậu biết, mà sao bà lại quan tâm đến Tiên nhỉ? Cô ấy đâu có làm gì sai đâu. -Phải không?- Mẹ Phong nhắc lại. -Vâng!- Phong trả lời, mẹ cậu đã biết thì cậu cũng không giấu làm gì. -Mẹ từng nói với con thế nào? Phong nhíu mày, sao mẹ cậu lại có những thành kiến với Tiên nhỉ: -Không được đưa cô ấy về đây!- Phong nói dứt khoát. -Vậy… -Con đâu có đưa cô ấy về đây!- Phong ngắt lời mẹ mình. -Phải tránh xa con bé đó.- Mẹ cậu ra lệnh. -Tại sao thưa mẹ? -Con không cần biết lí do nhưng con phải tránh xa nó. -Nếu mẹ không cho con lí do chính đáng..thì không bao giờ sẽ có chuyện đó xảy ra! -Con đang chất vấn mẹ hả?- Mẹ Phong bắt đầu thấy bực bội. -Con không dám, nhưng con cần một lí do. -… Không khí im lặng bao quanh hai người, lát sau mẹ cậu lên tiếng: -Mẹ mệt rồi, con ra ngoài đi, và hãy tránh xa con bé đó, đừng để mẹ nhìn thấy..hai đứa đi cùng nhau lần nữa..hậu quả, con tự biết.! Phong im lặng rồi đi ra ngoài, cậu cũng không muốn nói những chuyện này với mẹ cậu nữa, nhưng bảo cậu rời xa Tiên thì..không bao giờ. CHAP 42: LỜI CẢNH CÁO THỨ NHẤT. Tiên bước ra từ phòng tắm. Đi về phía bàn học, chỉ còn vài tuần nữa là thi tốt nghiệp sau đó là thi đại học rồi, cần phải chuyên tâm học hành nếu muốn thực hiện ước mơ của mình. Vừa ngồi xuống để lấy sách vở ra học, tự nhiên máy Tiên báo hiệu có tin nhắn: “Dang làm gi vay?”- From “ten bien thai” “Hoc!”- Tiên nhắn lại. “Cham qua ta!” “Yes, gio de toi hoc chut nhe!” “Ok, lat hoc xong len zing nhe!” “Uh!” –Tiên nhắn xong lập tức vứt máy sang một bên, bắt đầu học toán, cái môn khó nhằn nhất. * Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely Saranghagin naega bujokhanga bwa Ireon motnan nal yongseohae I’m sorry ige neowa naui story Sarangiran naegen gwabunhanga bwa Ne gyeote isseodo Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely Tiên giật mình khi nghe tiếng điện thoại, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh để tìm nó. Vừa thấy điện thoại lập tức cầm mà mở nút nghe: -A lô.. -Làm gì vậy?- giọng Phong có chút gì đó..giận hờn. -Hả?- Tiên đưa một tay lên dụi mắt- Mấy giờ rồi? -Ưm, 2h sáng. -Hả? –Tiên nghe Phong nói mới nhìn xung quanh, nãy giờ cô ngủ gục trên bàn học. -Cậu ngủ quên hả? Làm tôi đợi từ tối đến giờ. -Sorry, hì hì, có gì cậu bảo luôn đi. -Thôi, giờ đi ngủ tiếp đi, mai còn đi học. -Ừm..tôi biết rồi, ngủ ngon nhé! -Ừm, ngủ ngon.. Sau khi cúp máy, Tiên lấy sách vở cho vào cặp rồi đi ngủ. * Cũng trong đêm hôm đó, một cô gái ngồi trước cái điện thoại di động của mình, do dự một hồi rồi quyết định ấn một dãy số điện thoại. * Sáng hôm sau. Vừa ra khỏi cổng, Tiên đã thấy Phong đang đứng chờ mình từ lúc nào rồi, cô đi đến hỏi: -Sớm vậy? -Ừm, tất nhiên..-Phong cười- Lên xe đi. -Ừm..-Tiên vừa trèo lên xe thì Nguyên cũng đi ra ngoài, nhìn hai người mấy giây xong không nói gì mà quay xe đi trước. -Hôm qua cậu định bảo gì tôi à?- Tiên lên tiếng hỏi khi hai người đang đi trên đường. -Cũng không có gì quan trọng, nhớ cậu thì gọi thôi..-Phong vừa nói vừa cười. Tiên hơi đỏ mặt, rồi nói: -Xạo! -Không tin à?- Phong hơi ngoảnh lại. -Tin sao được miệng lưỡi đàn ông chứ!- Tiên vênh mặt đắc ý. -Kitss…-Phong bất ngờ kits phanh, vì bị bất ngờ nên đầu Tiên đập thẳng vào lưng Phong, đưa tay lên ôm mũi, cô nói: -Cậu làm trò gì vậy? -Cậu nói thế là sao?- Phong bực mình. -Đâu có gì đâu chứ..-Tiên chối bai bải. -Hừ..-Phong hừ lạnh rồi tiếp tục lái xe đi. Từ lúc đó đến trường Phong không nói thêm một lời nào, đến lúc thả Tiên xuống cũng không đợi Tiên trả mũ mà phóng xe đi mất. Nhìn cậu ta bỏ đi, Tiên lắc đầu: -Con trai mà giận dai khó tả.. Kính cận vẫn chưa đi học lại, cô bạn cùng bàn hỏi Tiên là cậu ta bị làm sao, Tiên ngạc nhiên hỏi cô bạn đó: -Sao lại hỏi tớ? -Thì thấy cậu thân với cậu ấy nhất mà…-Cô bạn trả lời lấp liếm. -Thân gì đâu, mà cậu ta bị ngã xe hôm nọ đó.-Tiên trả lời. -Cái gì cơ? Ngã xe?- Cô bạn đó nhổm người dậy rồi nói với giọng lo lắng- Cậu ấy có bị sao không? Trời ơi sao lại ngã xe? Rốt cuộc là bị thế nào? -Mai!- Thầy giáo toán đẩy gọng kính gọi tên cô bạn đó. -A, dạ..-Mai đứng dậy nhìn thầy giáo rồi lại nhìn các bạn trong lớp một cách ngượng ngùng- Có chuyện gì không ạ? -Em hiểu bài chưa? -A, rồi ạ! -Vậy lên làm bài số 3 cho thầy. -Vâng.- Mai nói rồi cầm cuốn sách lên bảng, trong lòng thầm nghĩ là may đã xem bài ở nhà không thì tiêu nặng rồi. Ra chơi. -Rốt cuộc là cậu ấy bị làm sao? –Mai lại tiếp tục hỏi Tiên. -Ờ, bị bong gân thôi.- Tiên trả lời, rồi nhìn cô bạn thở phào cười tươi rói thì nháy mắt hỏi lại- Cậu thích Thanh hả? -Ơ, đâu có…-Mặt Mai đã ngang cà chua chín rồi. Nghe thấy hai người nói chuyện, cô bạn ngồi cùng Tiên tò mò xen vào. -Hai cậu đang nói về cái cậu con trai đeo kính đó hả.? -Phải.- Tiên trả lời. -Cậu ta..trông cứ như là..bị gay ý..- Cô bạn đó ngập ngừng. Tiên nghe vậy hơi nhướn mày nhìn cô bạn cùng bàn của mình, Mai thì miệng đã há to đến cỡ nhét được cả con voi vào rồi. -No no..-Tiên giơ 1 ngón tay lên trước mặt rồi xua xua trước mặt cô bạn đó – Không nên nói thế, cậu nói cậu ta gay sao?- Tiên cười bí hiểm- Để khi nào mà có thai với cậu ta rồi thì cậu sẽ rút lại lời nói ngay lập tức. -TRẦN THỦY TIÊN!- Có đến hai người cùng phát ra âm thanh này với một volume cực lớn. -Aiya..-Tiên giật mình- Sao vậy? -Sao cậu có thể nói như vậy chứ?- Hai cô nàng đồng thanh, mặt đỏ bừng. -Thấy chưa? Đừng nói cậu ta gay, đến lúc có thai với cậu ta lúc nào không biết đâu. Lầm lì xì ra khói đấy! Ha ha..-Tiên cười khoái trí rồi mở Ipod nghe nhạc, bài payphone! Sau khi bắt đầu tiết học mới với tâm trạng vô cùng phấn khích, đang chăm chú nghe giảng thì đột nhiên có một bạn nam đi đến cửa lớp: -Xin lỗi cô, em có thể gặp bạn Trần Thủy Tiên một lát không ạ? –Bạn nam đó lễ phép nói với cô giáo. -Ừ, Thủy Tiên có bạn gặp kìa. -Vâng.- Tiên đứng dậy đi ra cửa, lòng ngạc nhiên, nghĩ thầm “Ai vậy ta?” Nhìn Tiên đi ra cửa, cậu bạn đó mỉm cười rồi đưa cho Tiên một cái hộp nhỏ, xong nói: -Có người nhờ chuyển cho cậu!- Xong dúi món quà vào tay Tiên rồi bỏ đi trước. Tiên tò mò mở cái hộp ra..và xuýt ngất khi thấy những thứ ở bên trong đó…trong đó là bức ảnh cả gia đình cô, có một con dao găm cắm vào chính giữa khuôn mặt của cô. Trong đó có thêm một đoạn dây cước nhỏ có dính một chút màu vẽ màu đỏ, trong đó có thêm một bức thư nặc danh “Muốn sống, tránh xa anh Phong ra, đây là lần đầu, ta sẽ nhẹ nhàng, nhưng lần sau thì đừng có mong được nhẹ nhàng như thế này nữa.” Tiên đọc bức thư đến hai lần, lòng thắc mắc, nhưng rồi nghĩ đến một người. Cách đó hơn năm cây số, một cô gái ngồi trong lớp học, tay cứ ấn mãi vào chiếc bút chì ngòi, mấy thanh ngòi gãy rơi đầy trên mặt bàn, lòng tự hỏi giờ này bưu phẩm đã đến chưa? Lát sau nhìn xuống dưới, nơi có một cậu con trai đang chăm chú viết bài. Lại ngoảnh lên, nghĩ thầm “ Là chị em, nên tôi sẽ nương tay lần đầu, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu!” Suốt mấy tiết học hôm đó, Tiên ngồi nghĩ thầm mọi điều. Bức ảnh này thì chỉ có nhà cô Nhi có nữa thôi, mà nhà cô Nhi thì..lẽ nào là Ngọc? Cũng có thể lắm, Ngọc thích Phong cái đó thì Tiên biết, cô chỉ không thể tin rằng chị em với nhau mà Ngọc có thể nói ra những lời như vậy được, dù gì cũng là chị em họ, có cần vì một người con trai mà sứt mẻ không? Hơn nữa cô chưa hề có cảm giác gì với Phong mà, chỉ mới có thiện cảm chút xíu nhưng vẫn chưa vượt qua tình bạn, mà hình như mẹ Phong cũng đâu có thích cô, rốt cuộc là vì vấn đề gì chứ? Tan học về, vừa đi ra đến cổng thì Tiên thấy Nguyên đang đứng đợi mình rồi, thằng nhóc này hôm nay ăn phải cái gì mà tự nhiên tốt bụng thế nhỉ? Có phải ăn nhầm thuốc làm thay đổi tính nết không vậy? Mà có thuốc đó sao? -Hôm nay sao lại có nhã hứng đợi chị vậy?-Tiên nói khi đi đến gần Nguyên. -Không có gì, chị mau lên đi.- Nguyên nói. -Ờ, -Tiên nói rồi trèo lên xe Nguyên, Nguyên đạp xe một mạch mà không hề nói gì. Giữa cái tiết trời nằng gắt của một ngày cuối tháng tư thế này, những bông hoa ven đường bắt đầu được dịp khoe sắc hương của mình. Những bông hoa màu vàng như ánh mặt trời làm cho một góc phố của Hà Nội sáng rực hẳn lên. Tiên lại quen miệng bất chợt cất tiếng hát. -Từ lúc anh đi vội vàng, em bàng hoàng, em giật mình, em hoang mang là lỗi do em hay là do anh đã đổi thay âm thầm… -Chị..-Nguyên lên tiếng. -Hả? Gì cơ?- Tiên ngừng hát, hỏi lại. -Chị..đang quen với anh Phong hả? -…???-Tiên nhìn sau lưng thằng em mình, sao lại hỏi câu này chứ? Mà có quen cũng có liên quan gì đến nó chứ, hay là Ngọc đã nói gì với nó? Hai người cùng im lặng cho đến khi về đến nhà. Khi Tiên xuống mở cổng cho Nguyên vào, Nguyên có nói nhỏ: -Chị..không nên quen với Phong, nếu như không muốn gia đình chúng ta đổ vỡ! Nguyên chỉ nói vậy rồi đi vào nhà. Sáng hôm qua mẹ có gọi điện về nói cậu vào thăm Thanh rồi cậu cũng đã chứng kiến mấy cảnh đó, cậu nhận ra Thanh thích Tiên. Và cũng biết Ngọc thích Phong và Ngọc không phải là người dễ dàng nhường nhịn điều gì cho dù có là chị em đi nữa, cậu không muốn chị em trong nhà mà lại có điều không hay xảy ra. Hồi sáng có tiết thể dục nên cậu cũng nhận ra có người gửi bưu phẩm cho Tiên cũng như nhìn thấy sắc mặt không được tốt của Tiên khi nhận gói bưu phẩm đó. Bây giờ tình cảm của Tiên và Phong chưa hề sâu đậm nên bảo họ dừng lại là tốt nhất. Tiên nhìn theo Nguyên mà rốt cuộc không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Sao tự nhiên lại nói như vậy chứ? Tiên nghĩ tốt nhất mình nên chia sẻ với bố những điều này có lẽ bố sẽ cho lời khuyên (Không thân thiết với mẹ như với bố) * Tối đó, sau khi ăn tối xong. -Cốc cốc..bố à!- Tiên thấy bố đi về phòng thì đi theo, sau một hồi do dự cũng đưa tay lên gõ cửa. -Thủy Tiên hả? Vào đi. Tiên bước vào phòng, bố đang ngồi trước máy tính để làm việc. Tiên dè dặt hỏi: -Con có làm phiền bố không ạ? -Không sao, cứ ngồi đó đợi bố một chút, khoảng 10’ nữa thôi. -Vâng… Tiên nói rồi bước vào. Đây là lần đầu từ sau khi lớn Tiên vào phòng của bố mẹ. Phòng khá rộng, có hai bàn làm việc lớn, một của bố và một của mẹ. Bàn của mẹ thì có một đống sách luật dày cộm, nhưng vẫn gọn gàng, bàn của bố thì đặt máy tính với mấy tập hồ sơ gì đó…trong này có một chiếc giường lớn, một tủ quần áo, một giá sách to toàn tiểu thuyết từ lâu lắm rồi, chắc là của mẹ. Nghĩ vậy Tiên đi đến chỗ giá sách, xưa nay cô không thích đọc sách, nhưng nhìn cái giá sách này cũng biết mẹ cô rất thích đọc sách. Vớ bừa một cuốn sách của một nhà văn Trung Quốc gì đó, xem trước xem sau một hồi, lại nhìn ngày mà mẹ ghi trên sách, đó là một ngày cách đây hai mươi năm năm. Ồ, nhìn cuốn sách được ép góc mới cóng thế này ai nghĩ nó đã được xuất bản cách đây hơn hai mươi năm chứ? -Mẹ con thích đọc sách, cũng là người rất yêu sách- Minh nhìn Tiên đang đứng cầm cuốn sách, lại cười nói- Theo bố biết thì ngày xưa sách là người bạn thân nhất của mẹ đấy! -Vậy ạ.- Tiên thấy vậy, cầm cuốn sách mình đang cầm lại ngồi ở đầu giường rồi lại hỏi- Sách này thì có gì thú vị ạ? -Rất thú vị, mỗi cuốn sách là một câu chuyện về một người nào đó do tác giả tạo ra, và có khi con người đó có tồn tại hay tác giả kể chính mình vào câu truyện cũng như những cuộc sống xung quanh rồi hư cấu thêm để câu truyện thêm hấp dẫn người đọc.- Minh nói, xong rồi lại hỏi- Mà con có việc hỏi bố phải không? -A, vâng..-Tiên cắn môi- Con chỉ muốn hỏi..khi hai chị em cùng yêu một người thì sẽ phải xử lí ra sao ạ? Minh ngạc nhiên trước câu hỏi của Tiên, rồi mỉm cười, đi đến giá sách, lấy ra một cuốn sách đưa cho Tiên: -Hai chị em cùng yêu một người sao? Còn tùy thuộc vào tính cách của hai người nữa, cũng như còn tùy thuộc vào chàng trai, chàng trai chỉ yêu một người thôi đúng không? Hãy dùng cảm nhận của chàng trai để đánh giá, và quan trọng hơn, phải có sự nhường nhịn và hi sinh giữa hai chị em đó!- Minh nói xong mỉm cười, đưa cho Tiên cuốn “Truyền thuyết tình yêu!”. Tiên nhìn cuốn sách trước mặt mình, nó chỉ là một bản photo nhưng được đóng rất đẹp và cẩn thận. Cầm lấy cuốn sách, nó mỏng hơn tất cả những cuốn sách ở đây. -Đây là một vở ba lê cách đây rất lâu rồi. Mẹ con có một người bạn rất mê vở này nên đã viết lại thành một câu truyện nhưng vẫn cốt truyện như thế và tặng mẹ con bản này, con đọc thử xem. -Vâng!. Con xin phép lên phòng trước. -Ừ,- Minh cười rồi lại ngồi xuống bàn máy tính, một lát sau lại mỉm cười- Thủy Tiên đã biết yêu rồi sao? CHAP 43: NẾU PHẢI CHỌN… Vì tò mò với câu truyện nên Tiên đọc luôn ngay khi vừa lên phòng. Đọc xong thì mới thấy lời bố nói là đúng( Đã ghi ra một lần rồi nhưng do bất cẩn xóa hết mấy trang liền, lại ngồi lục đục gõ lại, lười quá nên ko kể lại nữa), chủ yếu là dựa vào người con trai mà thôi. Nghĩ vậy Tiên mở máy tính, vào zing me, vừa hay Phong đang online, cô lập tức Buzz. -ThuyTien_Lonely:Buzz -ThuyTien_Lonely: Nè? Còn giận hả? Con trai gì mà nhỏ mọn vậy? -Foreveronelove: Gì chứ? Ai nhỏ mọn, đừng có nói vớ vẩn- Phong bực tức. -ThuyTien_Lonely: Ha ha, cuối cùng cũng chịu nói rồi, tưởng bơ tôi luôn rồi chứ? -Foreveronelove: Hừ, ai thèm.. -ThuyTien_Lonely: Phong nè… -Foreveronelove: Gì? -ThuyTien_Lonely: Hỏi một câu được không? -Foreveronelove: Nói thử nghe coi..-Phong ngạc nhiên trước thái độ thay đổi 360 độ của Tiên. -ThuyTien_Lonely: Cậu..thích Ngọc không? -Foreveronelove: Hả?- Phong trố mắt, đọc lại tin nhắn của Tiên lần nữa để chắc mình không nhìn nhầm. -ThuyTien_Lonely: Cứ trả lời đi. -Foreveronelove: Tại sao? -ThuyTien_Lonely: Có việc quan trọng. -Foreveronelove: Ờ…-Phong suy nghĩ, rồi nói- Không! -ThuyTien_Lonely: Thật chứ?- Tiên tự nhiên thấy vui vui. -Foreveronelove: Ừ, tôi thích người khác rồi. -ThuyTien_Lonely: Ai vậy?- Tiên tò mò- Tôi biết không? -Foreveronelove: Cậu..nói đùa hay thật vậy? -ThuyTien_Lonely: Nghĩa là sao? -Foreveronelove: Ờ, không sao cả. -ThuyTien_Lonely: Vậy đi ngủ đây. -Foreveronelove: Ừ,g9. -ThuyTien_Lonely: G9! ThuyTien_Lonely đã offline. Phong ngồi nhìn dòng chữ, lòng có một chút hụt hẫng, xong đưa tay lên chống cằm, nói: -Tất nhiên là thích cậu chứ ai, ngốc! Sau khi offline, Tiên ngồi nhìn màn hình. Phong không thích Ngọc, vậy cậu ấy thích ai nhỉ? * Sáng hôm sau, Phong lại đến đón Tiên đi học, Nguyên lại lườm nguýt một lúc rồi cũng bỏ đi trước, đang đi Phong lên tiếng hỏi: -Hôm qua là sao? -Cái gì cơ?- Tiên hỏi lại. -Thì tại sao cậu lại hỏi tôi có thích Ngọc không ý? -À, hỏi chơi thôi.. -Vậy à? Tôi tưởng… -Sao? -Không..không có gì…- Phong nói rồi không nói thêm điều gì nữa mà chăm chú lái xe. Tiên thấy Phong im lặng cũng không nói gì nữa, im lặng cho đến khi đến trường. * Lên lớp, vứt cặp đánh phịch cái rồi gác chân lên ghế, đang chăm chú vào cái điện thoại bất chợt Tiên ngước lên. Đúng lúc đó kính cận đi qua và cậu hơi gật đầu một cái, cô cũng gật nhẹ theo thói quen. Đợi cậu ta ngồi vào chỗ rồi cô hỏi: -Khỏi hẳn chưa mà đã đi học? Kính cận không nói gì chỉ hơi lắc đầu rồi lấy sách vở ra học. -Không khỏe mà đi học lỡ bệnh nặng hơn thì sao? Lại lắc đầu. Thấy vậy Tiên cũng không hỏi thêm điều gì nữa, ngoảnh lên tiếp tục nghe nhạc. Thanh vừa rồi đang cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn sau lưng Tiên rồi lấy tay tự gõ lên đầu mình, tự mắng chính mình: -Đồ ngốc! * Phong vừa lên lớp học, Ngọc đã đến chỗ Phong hỏi: -Cậu và Thủy Tiên thế nào rồi? -Hả?- Phong ngạc nhiên, hôm qua thì Tiên hỏi hôm nay lại đến Ngọc. -À, cậu cứ trả lời đi..-Ngọc nói rồi ngồi xuống cạnh Phong, đưa tay lên chải mái tóc rối bù của mình. -Tiến triển rất tốt.- Phong cười -Vậy hả?- Ngọc cúi mặt xuống, mắt lóe sáng.(Kinh kinh) -Cảm ơn cậu, cũng nhờ bữa tiệc sinh nhật của cậu- Phong lại cười. -Ờ, -Ngọc ngẩng lên nhìn Phong- Không có gì..tớ rất vui khi giúp được hai người. -Ừ, sau này nếu chúng tớ có thành thì sẽ hậu tạ cậu. -Vậy sao..-Ngọc nhìn Phong với vẻ thờ ơ- nhưng mẹ cậu.. -Mẹ tớ sao?- Phong hỏi lại. -Chẳng phải mẹ cậu không thích những cô gái như Thủy Tiên sao? -Tớ sẽ thuyết phục mẹ sau. -Ờ, chúc may mắn- Ngọc nói rồi bỏ về chỗ ngồi, lầm bầm- Chị không biết sợ là gì sao, chị họ? * Tan học hôm đó, Tiên đang đứng đợi xe buýt thì thấy kính cận đạp xe đến, ra hiệu cô ngồi lên sau xe. Tiên hỏi: -Cậu muốn đưa tớ đi đâu hả? -Về nhà tôi!- Kính cận trả lời. -Hả?- Tiên ngạc nhiên khi nghe tiếng kính cận, xong lại hỏi- Về nhà cậu có việc gì? -Mẹ tôi nói vậy, tôi cũng không biết. -Vậy à, vậy cậu để tôi đèo cho..-Tiên nói rồi xua cậu ta ngồi xuống đằng sau. Thấy Thanh không có phản ứng, Tiên lấy tay đẩy cậu ta xuống rồi nói: -Cậu vẫn đang bị đau chân đúng không? Ngồi ra đằng sau đi. Thanh không nói gì, cũng ngồi ra đằng sau cho Tiên đèo. Mặc dù chân cậu vẫn hơi đau nhưng vẫn có thể đèo được mà, nhưng thôi cho Tiên đèo cũng được. Tiên nói xong thì nhảy lên xe, giờ thì cô hối hận rồi đây, Thanh còn nặng hơn cả Nguyên nữa, nhưng thôi vì sức khỏe cậu ta. Cố lên.. Vừa nhìn thấy cổng nhà Thanh, Tiên thở phào, cuối cùng thì cũng đến nơi. Thanh nhảy xuống xe mở cổng cho Tiên đi vào. Trời thì nóng, người Tiên mồ hôi đầm đìa, thấy vậy Thanh đẩy Tiên vào nhà rồi chỉ đường vào phòng tắm: -Vào rửa chân tay đi, nhìn cậu đáng sợ quá.. Tiên chỉ gật, mà lòng tự hỏi, sao hôm nay cậu ta nói nhiều vậy? Đi ra ngoài thì Thanh dẫn Tiên vào trong bếp, trong này có mẹ Thanh đang nấu ăn: -Chào cô Tâm. -A, Thủy Tiên..-Tâm đang nấu ăn thì ngẩng lên nhìn Tiên rồi lại nhìn Thanh- Hai đứa mới về hả? Trời nóng quá nhỉ? -Vâng..-Tiên trả lời. -Con lên phòng trước- Thanh nói rồi đi lên phòng trước. -Cái thằng này..-Mẹ Thanh lắc đầu rồi mở tủ lấy chai nước lạnh đưa cho Tiên- Cháu uống đi. -Vâng- Tiên đón lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm rồi hỏi- Cô bảo cháu đến đây làm gì ạ? -À, không có gì, hôm nay anh trai chú Khánh về, nên chú ấy bảo gọi cháu đến cho chú ấy xem mặt. -Anh trai chú Khánh?- Tiên lại hỏi- Sao chú ấy lại biết cháu ạ? -Cô cũng không biết. Ngày xưa chú ấy theo đuổi mãi mẹ cháu đấy!-Tâm cười. -Vậy ạ?- Mắt Tiên sáng lên- À, cô Tâm này, sao mẹ cháu có vẻ lạnh lùng xa cách vậy hả cô? -Cô thấy đỡ hơn này xưa rất nhiều rồi mà! -Vậy nghĩa là ngày xưa còn lạnh hơn ý ạ? -Ừ, ban đầu mẹ cháu còn định không lấy chồng đâu, do bố cháu theo đuổi mãi đó. -Vậy ạ?-Tiên ngồi nghĩ, lúc đó Thanh đi xuống nói. -Mẹ à, bố về rồi.. -Ừ ừ, hai đứa ra chào bác trước đi, mẹ ra liền… -Vâng….-Cả hai cùng nói rồi đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, nhìn người đi cạnh bố Thanh mà Tiên há hốc mồm…đây chẳng phải cái ông hôm nọ tại nhà hàng của Phong sao? -Cháu chào bác Nam.-Thanh lên tiếng trước. -Chào Thanh-Nam nói rồi đi lại gần- Đã thành thanh niên thế này rồi sao? -Vâng, bác vẫn như xưa chẳng khác gì cả..-Thanh cũng đáp lại. -Ừm..-Nam nói rồi nhìn sang Tiên- Đây là..con gái của Anh và Minh sao? -A, vâng..-Tiên giật mình nhìn người đàn ông trước mặt..có vẻ hiền hơn hôm trước thì phải… -Cháu rất giống mẹ.-Nam nhận xét. -Vâng.- Đó đó dù thay đổi thế nào cũng vẫn được nhận xét như vậy =,=. -Mọi người vào ăn cơm đi..-Mẹ Thanh chạy ra cắt ngang câu truyện của mọi người, sau đó thì bố Thanh cũng nói: -Đi, anh Nam bao năm nay anh em mình không gặp nhau rồi. -Ừm… Suốt bữa ăn chủ yếu là ba người lớn nói chuyện với nhau, Tiên và Thanh ngồi cạnh nhau không hề nói gì cả..chỉ cắm cúi ăn. Đến nỗi cả hai cùng buông bát một lúc rồi cùng nói: -Con no rồi! -Cháu no rồi ạ! Ba người quay sang nhìn Thanh và Tiên rồi mẹ Thanh nói: -Vậy Thanh dẫn Tiên lên nhà chơi nhé. -Vâng..-Thanh nói rồi đứng dậy, Tiên cũng đứng dậy theo, rồi nói: -Mọi người cứ tiếp tục ăn đi ạ! Nhìn hai người đi ra ngoài rồi Khánh mới nói: -Anh Nam, anh định sống độc thân suốt đời sao? -… Đi lên phòng của Thanh, thật sự thì Tiên không muốn vào..vì chưa từng vào phòng của con trai mà, nên cứ đứng ở cửa. Thanh nhìn thấy vậy nên chỉ vào cái bàn học gần cửa ra vào: -Nếu không biết làm gì thì mở máy tính mà chơi. -Ờ…-Tiên nghe vậy cũng đi vào và ngồi ngay gần cửa mở máy tính. Thanh thì lấy ở giá sách xuống một cuốn sách dày cộm, nằm lên giường đọc. Lát sau mẹ Thanh lên phòng thấy một đứa thì đang chơi game trên máy tính, một đứa thì nằm đọc truyện. Tâm lắc lắc đầu rồi bảo Tiên: -Tiên này… -Dạ..-Tiên nói khi mắt vẫn không dời màn hình. -Tiên.. -Dạ..-Tiên hơi ngửa mặt lên nhìn nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình- Cô cứ nói đi ạ. -Thôi vậy..-Mẹ Thanh thấy Tiên như vậy lại nói- Bác Nam muốn hỏi cháu vài chuyện nhưng thôi, cháu cứ ngồi đó chơi đi.. -Vâng..-Tiên nói rồi lại tiếp tục chăm chú bắn… Mẹ Thanh lắc đầu rồi đóng cửa đi ra ngoài. Thanh nằm trên giường thấy vậy thì hơi mỉm cười, rồi cậu lại chăm chú đọc sách. Mấy phút sau vì bị game over, Tiên bèn ngoảnh lại hỏi Thanh: -Nè..Thanh này.. Nhìn cậu ta úp cuốn sách lên mặt, hai tay buông xuống giường thì Tiên nhận ra cậu ta đã ngủ mất tiêu rồi. Bây giờ cô mới để ý phòng cậu ta. Cũng như mọi phòng của nam giới khác thì phòng của Thanh sơn màu xanh nhạt. Trên tường có dán mấy tấm poster lớn của Edward Cullen và vài anh chàng khác nhưng Tiên không biết tên. Lại nhìn xung quanh thì cũng thấy mọi thứ cần thiết như mọi căn phòng. Điều làm Tiên chú ý nhất chỉ là một bộ sách Chạng vạng và Harry Potter. Ngoài ra có thêm một chú cá sấu bông lớn mà cậu ta dùng làm gối ôm nữa. Lúc đó Thanh cựa người, cuốn sách úp trên mặt rơi xuống, Tiên thấy thú vị liền lấy điện thoại ra. “Tách!” một phát, rồi ngắm nghía lại bức ảnh mình vừa chụp..ồ đẹp đó chứ! Tiên cười khì khì rồi mở ngăn kéo tủ của cậu ta tìm cái đầu lọc thẻ. May quá, lại có ở đây…hi hi hi.. Lúc thanh tỉnh dậy thì đã hơn ba giờ chiều rồi..cậu đi xuống nhà thì thấy mẹ đang ngồi xem ti vi. Cậu hỏi: -Thủy Tiên đâu mẹ? -Nó về ban nãy rồi. -Vậy ạ?- Thanh nói rồi đi vào phòng tắm, tự nhủ lẽ ra mình không nên ngủ quên mất mới phải. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cậu lên phòng mở máy tính để học tiếng anh trực tuyến. Vừa mở máy tính lên. Cậu trố mắt khi thấy cái hình nền. Đây..chẳng phải là hình cậu sao? Sao..sao lại thế này, cậu thử xem điện thoại thì thấy một tin nhắn mới của Thủy Tiên.
Posted on: Wed, 25 Sep 2013 06:51:44 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015