CHUYỆN CÁ VÀ NƯỚC Cá nói: “Anh không thể nhìn - TopicsExpress



          

CHUYỆN CÁ VÀ NƯỚC Cá nói: “Anh không thể nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt của em, bởi vì em ở trong nước.” Nước nói: “Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của em, bởi vì em luôn ở trong lòng tôi.” Đây chính là hai câu nói kinh điển, mà hầu như ai cũng biết, nhưng ít ai biết được toàn bộ câu chuyện. Cá thuở nhỏ là một đứa trẻ hết sức tinh nghịch, không giống như những đứa trẻ trầm mặc khác, thích thú khi được nhảy vào trong nước, đầu tiên là bơi nước rút năm mươi mét, sau đó thì dừng lại hoặc là xoay người. Thỉnh thoảng vào một giờ nào đó, có khi… Nước trìu mến nhìn Cá mỉm cười. Cá gặp phải một số việc rắc rối, nên những giờ phút như thế này, Nước dịu dàng luôn luôn âm thầm lắng nghe, an ủi Cá. Ban ngày, Nước để cho Cá vùng vẫy, đế được ra khỏi nước, được nhìn thấy thế giới bên ngoài, và rồi sau đó lại quay về. Đêm xuống, Nước trở thành chiếc nôi ấm áp nhất, cậu đung đưa nhẹ nhàng, dỗ dành Cá đi vào giấc ngủ. Vào những đêm mùa hè, Nước sẽ luôn nâng Cá lên mặt nước để Cá dần dần lớn lên, bé nhận ra rằng trong lòng luôn có cảm giác được quan tâm… Chính là từ Nước. Một ngày nọ, Cá lấy hết can đảm để nói với Nước rằng bé rất thích cậu, Nước im lặng không nói. “Sao anh không nói gì vậy?” Cá hỏi. Nước vẫn tiếp tục im lặng, chỉ lắc đầu nhè nhẹ. Mẹ nói Cá không thể yêu Nước. Đây là quy luật của tự nhiên, cũng giống như ngựa vằn chỉ có thể yêu ngựa vằn, con báo chỉ có thể yêu con báo mà thôi. Sọc dài chỉ được yêu sọc dài, điểm vằn chỉ được phép yêu điểm vằn thôi, cho nên sọc dài không bao giờ được phép yêu thương điểm vằn. Cá không hiểu được, nếu như sọc dài thật sự yêu thích điểm vằn, những con chim có thể yêu cá cho nên cá cũng có thể yêu nước mà, còn sau đó thì ra sao? Cá không hiểu được, bé phun những bọt bong bóng lên mặt nước rồi nói: “Em yêu anh!” Nước lại im lặng, Cá cũng không nói nữa, chỉ nằm im trong vòng tay của nước… rất lâu. Cá mở miệng phá vỡ sự yên lặng. Cá nói: “Anh không thể nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt của em, bởi vì em ở trong nước.” Nước nói: “Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của em, bởi vì em luôn ở trong lòng tôi.” Cá có chút lo sợ: “Vì sao anh không yêu em?” Nước chỉ nói: “Tôi không thể yêu em, bởi vì tôi không sống ở một noi cố định, tôi thường trôi dạt khắp nơi, tôi và em rất khó để ở bên cạnh nhau.” Cá kiên định nói: “Em không sợ, em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.” Nhưng, cuối cùng nước vẫn không thể thoát khỏi số kiếp trôi dạt, cậu trôi vào một dòng sông lớn, Cá nữa bước cũng không bỏ rơi cậu. Cả hai ôm nhau nhau vượt qua những hang đá ngầm và cơn sóng dữ, băng qua sông hồ, vượt qua thác nước, rơi vào một dòng suối. Trên đường đi, Nước để cho cá nhẹ nhàng bơi lượn, vùng vẫy, lại dừng, lại xoay người. Nước càng chảy càng trở nên ấm hơn, nhanh trở nên khô cạn hơn. “Tốt quá rồi, chúng ta có thể ổn định rồi!” Cá reo hò vui sướng. “Không hẳn, nước quá cạn, quá nguy hiểm, bây giờ vẫn còn kịp, em nhanh chóng quay về đi.” Nước lo lắng nói. “Không, dù có ra sao đi nữa, em cũng không bao giờ rời bỏ anh.” Cá kiên định nói. Để làm giảm sự bốc hơi của nước, ban ngày, Cá nằm yên trong vòng tay của Nước, không làm bất cứ chuyển động nào. Đêm xuống, tất cả những ngôi sao điều rơi xuống nước, Cá mới bắt đầu chơi đùa, nuốt những ngôi sao ấy, rồi nhổ ra, lại nuốt vào, rồi lại nhổ ra, không hề biết chán. Tháng sáu, mặt trời chiếu một màu đỏ rực trên mặt nước, mặc dù cả hai vô cùng nỗ lực, Nước cũng dần dần bốc hơi đi, Cá dần dần nổi trên mặt nước. Nước cố hết sức để khuấy động những đợt sóng, sống lưng của bé lại ẩm hơn, để mặt trời không đốt nóng. Vậy nên, sự bốc hơi càng lúc càng nhanh hơn, Sau cùng, giọt nước còn sót lại cũng rời khỏi Cá. Cá nằm trên một bãi đất nứt nẻ, dần dần suy yếu. Tim của Cá chỉ còn lại những nhịp đập thoi thóp, một giọt nước mắt rơi xống má. Đột nhiên, có một tia chớp lóe lên trên bầu trời, kèm theo đó là tiếng sấm vang dữ dội, một trận mưa ào ạt rơi xuống, Cá lại quay trở về trong vòng tay của nước, Nước gọi Cá, tuy vậy, Cá đã không bao giờ tỉnh lai nữa, Nước đau lòng mang Cá chạy vội vàng như gió bay, tiếng kêu gào như xé ruột nhưng không ai nghe thấy… Nước ôm chầm lấy Cá, cố gắng chạy đến một cái cây khô, nước bị đất xâm nhập, Cá đã bị vùi lấp trong đất, Nước nhìn cơ thể đang dần phân hủy của của Cá mà nói: “Chúng ta không cần phải đi khắp nơi nữa rồi, kể từ bây giờ đây là nhà của chúng ta, tôi ở trong em, em ở trong tôi….” Không biết đã trải qua bao nhiêu năm, trên cành cây ngày ấy mọc lên một cái chồi non xanh mướt, ở đó có một giọt nước, long lanh trong ánh sáng mặt trời, đó là giọt nước mắt của Ca Fe Điếu Thuốc
Posted on: Thu, 26 Sep 2013 11:34:43 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015