Căn Phòng Cấm Dịch giả: Lê Thy - 1 – Lê Thy - TopicsExpress



          

Căn Phòng Cấm Dịch giả: Lê Thy - 1 – Lê Thy phỏng theo Stay Out of The Basement Vừa thấy cha từ trong nhà bước ra sân sau, Nguyên vội ném quả banh về phía ông và kêu lớn: - Ba ơi! Chụp lấy nè ba! Ánh nắng mặt trời chói chang khiến ông Bình – cha của Nguyên – phải nheo mắt nhìn theo quả banh vừa rơi xuống bãi cỏ xanh mướt rồi nẩy tung lên vài lần trước khi lăn vào dưới dãy hàng rào sau nhà . Ông Bình lắc đầu bảo con: - Hôm nay ba không thể chơi với con được, ba bận lắm . Rồi ông quay ngoắt lại và nhảy một bước trở vào nhà . Nguyên vén mấy ngọn tóc loà xoà trước trán, cất cao giọng hỏi chị nó : - Ba làm gì kỳ vậy chị Thảo ? Thảo từ nãy giờ đã chứng kiến mọi việc, từ tốn trả lời Nguyên: - Em đã biết rồi mà còn hỏi . Nói xong, Thảo chà xát hai bàn tay vào chiếc quần jean rồi đưa hai cánh tay lên trời như sẵn sàng bắt quả banh Nguyên sẽ ném cho nó: - Chị sẽ chơi một chút với Nguyên nhé! - Cũng được! – Nguyên trả lời bằng một giọng không lấy gì làm hứng thú lắm . Rồi nó chậm chạp tiến về dãy hàng rào để tìm quả banh. Trong đầu Thảo và Nguyên có vô vàn thắc mắc về thái độ của ông Bình trong thời gian gần đây . Trước kia Thảo thường phân bì với em vì ông Bình chỉ dành thời giờ cho thằng con trai, chơi banh với nó, chơi Nintendo với nó v.v. Nhưng bây giờ thì ông hoàn toàn không còn thời giờ cho những việc ấy nữa. Suốt ngày ông giam mình trong căn phòng biệt lập ở tầng dưới, rất hiếm khi ông nói chuyện với nó . Thảo cũng có một “tâm sự” buồn như Nguyên vì ba không gọi Thảo là Cô Công Chúa nữa . Tuy Thảo không thích được gọi như thế nhưng ít nhất đó cũng là một dấu hiệu ba còn nhớ đến nó … … Hai chị em chơi banh với nhau được một lúc, đến lượt Thảo ném banh cho Nguyên . Quả banh ném quá đà khiến Nguyên phải chạy theo để bắt nhưng nó đã bắt hụt và quả banh lăn đi xa . Hai tay chống nạnh, Nguyên giận dữ hét lên: - Chị ném banh kiểu gì vậy ? Chị phải đi nhặt banh về ! - Không, em phải đi nhặt nó mới đúng vì em chụp hụt nó ! - Không, chị phải đi! - Nguyên, em đã 11 tuổi, đừng xử sự như đứa bé lên hai vậy chứ ! - Còn chị thì như đứa bé lên một ! Thảo thở dài nghĩ: “Dạo này cả nhà mình dễ nổi nóng quá ! Mọi việc cũng do ba mà ra. Bầu không khí trong gia đình trở nên căng thẳng từ khi ba bắt đầu vùi đầu vào công việc với mấy loại thảo mộc và các bộ máy kỳ quái của ba. Ba chỉ rời căn phòng đó để lên nhà trên khi cần hít thở không khí một tí, nhưng không bao giờ ba lưu lại với mọi người quá hai phút . Chính mẹ cũng để ý đến điều ấy . Mẹ cảm thấy đầu óc căng thẳng nhưng bề ngoài mẹ vẫn làm như không có gì thay đổi . Thực sự thì mẹ rất lo lắng cho ba.” Thảo đi nhặt quả banh, ném cho Nguyên . Hai đứa tiếp tục ném qua ném lại trong im lặng được chừng 10 phút . - Nắng chói quá . Chị bắt đầu thấy nóng rồi . Thôi chúng ta vào nhà . Nguyên ném quả banh vào bức tường nhà để xe . Nó đến gần Thảo trêu ghẹo: - Chơi banh với ba thú vị hơn . Ba không bỏ cuộc nhanh như chị và ba ném banh cũng rất chính xác . Chị thì chơi như mấy đứa con gái …. Thảo gầm gừ trong cổ họng, nhẹ nhàng đẩy Nguyên ra … Bỗng Nguyên buột miệng hỏi: - Chị Thảo, tại sao ba bị sa thải không được làm việc ở Viện Đại Học nữa ? Thảo nheo mắt, đứng dừng lại . Câu hỏi làm Thảo ngạc nhiên vô cùng: - Hả ? Khuôn mặt trắng xanh của Nguyên đột nhiên lộ vẻ nghiêm trang . Nó lập lại: - Tại sao hả chị ? Thảo và Nguyên chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ấy từ khi ông Bình bắt đầu làm việc tại nhà . Thật cũng hơi kỳ lạ vì hai chị em chỉ cách nhau một vài tuổi, chúng nó rất thân với nhau, chuyện gì cũng nói với nhau . Nguyên lại hỏi: - Gia đình mình dọn về đây để ba làm việc trong Viện Đại Học, có phải không ? - Đúng như thế …nhưng ba đã bị đuổi .- Thảo nói khẽ để tránh không cho ông Bình nghe được . - Nhưng tại sao ? Ba đã làm nổ phòng thí nghiệm à ? Nguyên mỉm cười với ý nghĩ ba nó có thể khiến nổ tung cái phòng thí nghiệm to lớn trong khuôn viên trường đại học ấy . Thảo lắc đầu: - Không, ba không làm nổ cái gì cả . Ba là một nhà thực vật học, chuyên nghiên cứu về thảo mộc, chỉ làm việc với cỏ cây hoa lá . Vậy thì ba đâu có cái gì để có thể làm chuyện “long trời lỡ đất” như thế được . Hai chị em bật cười to sau câu nói của Thảo . Vẫn với giọng khe khẽ, Thảo tiếp tục câu chuyện: - Chị không biết đích xác là chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lần chị nghe ba nói chuyện điện thoại với ông Mạnh, viện trưởng Viện Đại Học . Em còn nhớ ông Mạnh không? Ông ta là người nhỏ con, ít nói đã có mặt trong bữa ăn tối ngày mà cái lò nướng thịt nhà mình bị bốc cháy đó ? Nguyên gật đầu và hỏi: - Ông Mạnh đã sa thải ba phải không? Thảo thì thầm: - Có lẽ . Theo như chị hiểu thì chuyện ấy có dính dáng đến mấy cái cây do ba trồng trong phòng thí nghiệm và những thí nghiệm đó đã có kết quả ngược lại . Nói xong Thảo nhún vai: - Đó là tất cả những gì chị biết . Bây giờ, vào nhà thôi! Chị khát nước quá rồi! Rồi Thảo thè lưỡi ra và giả vờ rên rỉ như để chứng tỏ sự khát nước vô cùng của nó . Nguyên la lớn : - Chị làm em gớm quá ! Nó mở cửa và chen vào nhà trước Thảo . Bà Bình đang đứng gần bồn rửa chén, quay lại : - Chuyện gì khiến con gớm vậy Nguyên? Thảo nhìn mẹ bỗng nhận thấy hôm nay mẹ có vẻ rất mệt mỏi . Vài nếp nhăn bắt đầu ẩn hiện ở đuôi mắt của mẹ thêm vào mái tóc đã điểm vài sợi bạc trắng . Bỗng chuông điện thoại reo vang . Bà Bình đang lột vỏ tôm, vội lau tay và hối hả nhấc điện thoại . Thảo lấy một hộp nước cam từ tủ lạnh ra, cắm vào đó một ống hút và theo chân Nguyên lên lầu . Chợt chúng nó nhận thấy cánh cửa dẫn xuống tầng dưới có phòng làm việc của ông Bình hé mở, khác hẵn với mọi hôm lúc nào cũng đóng chặt . Nguyên đưa tay định đóng lại nhưng không biết nghĩ sao nó dừng lại, đề nghị với Thảo: - Chúng mình xuống xem ba đang làm cái gì chị Thảo nhé ! Thảo nuốt khỏi cổ những giọt nước cam cuối cùng rồi bóp dẹp chiếc hộp trong tay: - Ừ ! Thảo cũng biết rằng chúng nó không nên làm phiền cha khi ông đang làm việc nhưng tính tò mò đã thắng lý trí . Cha chúng nó đã khởi sự làm việc trong căn phòng đó từ bốn tuần nay . Ông đã chở về chứa trong căn phòng đó rất nhiều thứ thật hấp dẫn đối với chúng nó: những bộ máy, những ngọn đèn và những loại cây cối lạ lùng . Mỗi ngày, ông giam mình trong ấy ít nhất 8 hoặc 9 tiếng đồng hồ để làm việc gì không ai biết . Và cho đến bây giờ ông cũng vẫn chưa cho chúng nó xem gì cả. Thảo quyết định: - Chúng mình đi xuống bây giờ nghe Nguyên! Thảo “biện hộ” cho quyết định của nó bằng ý nghĩ : “mình có quyền vào căn phòng ấy vì đây cũng là nhà của mình mà . Thêm vào đó, biết đâu ba rất mong việc làm của ba được gia đình chú ý và thích thú .. Ông sẽ cảm thấy bị tổn thương vì các con có vẻ lơ là , không hề ghé mắt vào việc ông đang làm . Thảo mở cánh cửa ra và hai chị em bước xuống cầu thang hẹp . Nguyên gọi lớn với một giọng sôi nổi: - Ba ơi ! Tụi con có thể xuống xem ba làm việc không ? Hai đứa xuống được nửa bậc thang thì thình lình ông Bình xuất hiện . Ông nhìn hai đứa con bằng một tia mắt giận dữ, làn da ông nhuộm một màu xanh lá cây rất kỳ lạ dưới ánh đèn huỳnh quang . Ông đang nắm chặt bàn tay mặt và chúng nó thấy rõ những giọt máu đỏ tươi rớt xuống chiếc áo choàng trắng của ông . - Tao cấm chúng mày bước xuống gian phòng này! ..- ông hét lên bằng một giọng thật khủng khiếp mà Thảo và Nguyên chưa từng nghe ông nói với chúng bao giờ. Hai chị em lùi lại, ngạc nhiên nhìn thấy cha la hét như vậy, người cha mà từ trước đến nay rất dịu dàng với chúng nó. - Tao cấm chúng mày bước xuống đây, nghe rõ chưa ? – ông Bình lập lại lời nói lúc nãy trong khi vẫn nắm giữ bàn tay bị thương – Tao cảnh cáo chúng mày tốt hơn hết là đừng bao giờ vào đây nữa ! - 2 – - Tôi đã chuẩn bị xong rồi! Bà Bình vừa nói lớn vừa buông mạnh hai chiếc va-ly trong hai tay xuống tạo thành một tiếng động nặng nề . Không nghe thấy có ai phản ứng sau câu nói đó, bà ló đầu nhìn vào phòng khách trong ấy chiếc máy truyền hình đang “rống” lên . - Các con có thể tạm ngưng chương trình truyền hình ấy để nói lời tạm biệt với mẹ trước khi mẹ lên đường được không ? Nguyên bấm nút tắt máy . Thảo và Nguyên ngoan ngoản bước ra hôn giã từ mẹ . Kim, cô bạn thân của Thảo cũng theo gót bạn bước ra ngoài . Nhìn chăm chăm vào hai chiếc va-ly căng phồng, Kim hỏi: - Bác định sẽ đi bao nhiêu lâu hở bác ? - Bác cũng chưa biết . Em gái của bác vào bệnh viện sáng này. Bác dự định rằng bác phải ở lại với cho đến khi dì ấy được phép về lại nhà. Kim đùa cợt: - Cháu rất hân hạnh được chăm sóc Thảo và Nguyên trong thời gian bác vắng mặt . - Tao lớn tuổi hơn mày Kim ạ! – Thảo trả đủa . Nguyên cũng xen vào với một giọng “khiêm tốn …giả vờ”: - Còn em là ngưòi thông minh hơn chị Thảo và Kim . Bà Bình sốt ruột liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay: - Mẹ không lo lắng cho các con mà chỉ lo cho ba thôi . Thảo nghiêm trang thưa với mẹ: - Mẹ đừng lo, tụi con biết săn sóc ba mà! - Con nhớ để ý việc ăn uống của ba . Nhớ nhắc ba nuốt một miếng gì đó vào bụng chứ ba bị công việc lôi cuốn, ông quên cả ăn uống nên chúng ta phải nhớ dùm ông . Thảo nghĩ thầm :”Không có mẹ ở nhà chắc chắn khó mà có dịp thấy ba lên lầu” Đã hai tuần lễ trôi qua kể từ ngày ông cấm hai đứa con bước xuống tầng dưới nhà. Bắt đầu ngày ấy, hai đứa nó không dám bước mạnh mỗi khi đi ngang cánh cửa dẫn xuống tầng dưới, sợ ông nhớ chuyện cũ rồi lại nổi cơn lôi đình. Nhưng suốt trong hai tuần ấy, ông ít nói chuyện với chúng hơn, chỉ thỉnh thoảng chào hỏi qua loa buổi sáng thức dậy và buổi tối trước khi đi ngủ – nếu tình cờ ông và chúng nó chạm mặt nhau . Thảo trấn an mẹ với một nụ cười miễn cưỡng: - Mẹ yên tâm . Mẹ ráng săn sóc cho dì Hồng, mẹ nhé ! - Mẹ sẽ điện thoại cho các con khi mẹ đến nơi . Bà Bình lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay lần nữa . Không chờ đợi được nữa, bà bước nhanh về phía cánh cửa ngăn cách tầng trên và tầng dưới nhà: - Mình ơi! Đã tới giờ đưa tôi ra phi trường rồi! Bà chờ một lúc khá lâu mới nghe ông Bình trả lời . Bà thở hắt ra, quay nhìn các con, cố nói một câu dí dỏm nhưng ánh mắt bà lại lộ ra một vẻ buồn vô tận: - Mẹ chắc chắn sau khi mẹ đi, ba cũng sẽ không còn thời giờ để nhớ rằng mẹ đã vắng nhà … Vài giây sau, mọi người nghe tiếng chân bước trên thang lầu, cửa mở và ông Bình xuất hiện . Ông cởi chiếc áo choàng đầy vết dơ, máng nó lên tay vịn thang lầu. Họ thấy bàn tay bị thương của ông hai tuần trước đây vẫn còn băng kín . Ông hất hàm hỏi vợ: - Sẵn sàng chưa ? Bà Bình thở dài ngao ngán: - Chắc là vậy ! - Vậy thì đi, còn chờ gì nữa – ông Bình giục vợ . Ông nhấc hai chiếc va-ly lên rồi làu bàu: - Bà dự định sẽ đi bao lâu ? Một năm à? Nói xong, không chờ câu trả lời của vợ, ông tiến về phía cửa chánh . Kim vẫy tay chào bà Bình: - Tạm biệt bác gái! Chúc bác một chuyến đi bình an, vui vẻ ! Nguyên bực dọc: - Vô duyên! Em gái của mẹ đang nằm bệnh viện đấy cô nương à! Làm sao mẹ vui vẻ được ? Chúng nó nhìn theo chiếc xe đi xa dần và mất hút mới trở vào phòng khách. Nguyên dành lấy máy truyền hình và tiếp tục xem phim . Kim buông phịch người xuống nằm trên chiếc ghế dài, vớ lấy gói khoai chiên đang ăn dở lúc nãy . Kim nói: - Tao còn cả đống bài chưa làm ở nhà . Không biết tao ở đây làm gì nữa ! Thảo ngồi xếp bằng trên sàn, thở dài: - Tao cũng vậy . Tối nay tao sẽ làm . À, mầy có bài làm về Toán không ? Tao bỏ quên quyển sách Toán ở trường rồi . Chiều nay trời đẹp quá, tụi mình nên đi ra ngoài chơi . Đi xe đạp chẳng hạn .. Kim vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói: - Chiều nào ở đây cũng đẹp cả . Tao sống nơi nầy đã lâu nên cũng chẳng để ý . - Hay là tụi mình làm Toán chung Kim nhé! – Thảo gạ gẫm Kim vì nó biết Kim giỏi Toán hơn nó nhiều . Kim nhún vai: - Cũng được. Thình lình, Kim hỏi bạn: - Tao để ý thấy ba mầy có vẻ căng thẳng lắm. Mầy có thấy như vậy không ? - Hả ? Mầy muốn nói điều gì ? - Thì thần kinh căng thẳng đó! Sau khi ông bị sa thải, ông thế nào ? Thảo đáp bằng một giọng buồn buồn: - Cũng khá! Tao không biết rõ lắm. Cả ngày ông chỉ ở dưới kia một mình để làm những cuộc thí nghiệm .. Vừa nghe đến hai chữ “thí nghiệm”, Kim bật ngồi dậy . Nó mê nhất là môn Khoa Học và môn Toán , hai môn học mà Thảo ghét nhất : - Thí nghiệm ? Ê, tụi mình nên đi xuống xem qua một chút . Nó tiếp tục hối thúc Thảo: - Này Thảo, ba mày chuyên về thực vật học phải không? Vậy thì ông đang phát minh cái gì ở dưới đó ? - Chuyện rắc rối lắm – Thảo trả lời bạn . Ông hứa là sẽ giải thích cho tụi tao biết sau này . Nhưng … Kim đưa tay cho Thảo nắm để giúp Thảo đứng dậy. - … ông đã cấm chị em tao bước xuống dưới đó . Đôi mắt sáng như mắt mèo của Kim ngời lên ánh háo hức: - Đi xem một tí nha Thảo! - Không được ! Thảo không thể nào quên được cái nhìn dữ dội của ba nó hai tuần trước đây khi chị em nó muốn xuống xem phòng làm việc của ông. Kim nói khích bạn: - Mày sợ à ? - Không! - Đồ gà chết ! Nói xong nó hất mái tóc dài ra sau lưng vẻ cương quyết nó tiến về phía cửa dẫn xuống tầng dưới . Thảo hoảng hốt chạy theo bạn và kêu lên : - Kim ! Dừng lại ! Nguyên đang chăm chú xem truyền hình, vội tắt máy : - Mấy người đi xuống dưới hả ? Chờ em với! Nó đứng dậy thật nhanh và háo hức đứng cạnh hai đứa kia trước cánh cửa . Thảo cố ngăn cản: - Tụi mình không thể …. Nhưng Kim đã bịt miệng nó lại: - Tụi mình chỉ nhìn qua thôi . Chỉ nhìn thôi, không lục lọi tìm tòi gì cả, rồi mình đi lên lầu lại ngay. Nguyên đồng ý với Kim và cầm lấy cái tay nắm cửa : - Em sẽ tiên phong đi xuống trước ! Thảo hỏi bạn: - Tại sao mầy cứ nhất quyết muốn xuống dưới đó ? Kim nhún vai, mỉm cười bảo: - Còn hơn là phải làm bài Toán nhức óc kia ! Thảo có vẻ xiêu lòng: - Được rồi, tụi mình cùng xuống . Nhưng phải luôn luôn nhớ rằng tụi mình đã đồng ý với nhau chỉ nhìn mà không sờ mó vào vật nào cả . Nguyên mở cửa ra . Vừa bước lên bậc thang thứ nhất, tức thì cả ba đứa đều cảm thấy toàn thân bị bao phủ bởi một bầu khí nóng và ẩm vô cùng. Dưới kia một luồng ánh sáng trắng chói loà phát ra từ phòng làm việc của ông Bình nằm ở phía tay mặt của chúng đồng thời với những tiếng máy chạy rì rầm phát ra đâu đó . Khi chúng nó đã bước xuống tới nơi, Thảo tự trấn an : “Mình chỉ muốn tìm vui thôi . Chỉ nhìn qua thôi cũng chẳng có gì hại.” Nghĩ như thế nhưng tại sao tim nó đập nhanh như thế, nó hồi hộp đến thế ? Và tại sao bỗng dưng toàn thân nó ớn lạnh như có một cảm giác sợ hãi đang xâm chiếm? còn tiếp
Posted on: Sun, 24 Nov 2013 23:00:01 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015