Dài nhưng hãy đoc hết nhé mn : CỔ TÍCH BÓNG - TopicsExpress



          

Dài nhưng hãy đoc hết nhé mn : CỔ TÍCH BÓNG ĐÊM.☀ Ngày xưa,xưa thật là xưa,khi bóng đêm(b/đ) chiếm toàn bộ trái đất. Bđ tự cho mình là độc tôn,là duy nhất. Thời gian dần trôi,bên cạnh bđ còn có ánh sáng (a/s) của mặt trời và a/s cua những vì sao le lói. B/đ giờ không còn là duy nhất nữa,phải chia sẽ không gian sống cho một kẻ có tên là a/s. Thế là b/đ rất gét a/s,gét đến nỗi b/đ không còn để ý đến a/s nữa. Hễ ở đâu có a/s thì b/đ quay lưng bỏ đi,chẳng thèm nhìn làm gì,chẳng thèm tiếp xúc với cái luồng a/s chói chang ấy.B/đ là vậy,có cái gì đó cô độc và lạnh lùng,vì muôn loài bây giờ đều thích a/s thôi. Muôn loài vui chơi đùa giỡn,sinh hoạt và lao động cùng A/s..... Còn khi bóng đêm đến,muôn loài chỉ muốn ngủ,hoặc ngồi nhìn mà không hề đùa giỡn vui đùa với b/đ . Thế là b/đ thật buồn,thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi có a/s xuất hiện,b/đ gét a/s,giận a/s lắm,và b/đ tuyệt giao với a/s ko thèm chơi với a/s nữa và cũng chẳng thèm chơi với muôn loài. Mặc kệ,b/đ sẽ chỉ 1mình lặng lẽ,sẽ chỉ 1mình chơi đùa,cô độc chỉ mình b/đ thôi. Một ngày mưa,khi a/s bắt đầu le lói,cho đến khi tàn hẳn thì vẫn cứ mưa,chả hiểu nước ở đâu mà lắm thế. Đợi khi a/s khuất xa,b/đ bắt đầu bước ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế,loanh quanh phủ đầy vạn vật,đột nhiên b/đ nge tiếng khocu của một đứa trẻ....... B/đ chặng quan tâm." uh thì đứa trẻ ấy thế nào củng đang khóc vì đang sợ b/đ đó mà. Cũng có thể nó buồn vì a/s bỏ đi đây mà,và ví cả cơn mưa hôm nay". B/đ lầm lỳ nhìn đứa trẻ đang ngồi khóc ấy,sao mà đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ: đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi đây,chắc vì cả lạnh nữa. Đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy ngĩ vẩn vơ về đứa bé,b /đ ko bt đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn b/đ. Làm sao mà nhìn thấy được,làm sao nhìn khi xung quanh b/đ chỉ toàn là một màu đen đáng sợ. B/đ quát: ko sợ đêm tối sao mà nhìn ta?ngươi đang khóc vì a/s bỏ đi đúng ko? Vì luyến tiếc đúng ko? Đứa bé vẫn khóc nhưng cố gắng nói rằng : - B/đ chẳng đáng sợ đâu,mà cũng ko khóc vì a/s,em gét a/s nên mới khóc thế này,sao đêm tối ko dài ra mãi,sao bóng đêm ko là vĩnh viễn,em khóc vì đêm tối trời mưa và vì chẳng muốn về nhà,vì muốn ngồi mãi với b/đ thế này đây!, để khóc thoải mái hơn. Rồi đứa bé chợt la lớn "ối" chân đứa bé đang chảy máu,chắc mưa tuôn xát vào vết thương đây mà. B/đ chợt mũi lòng,bé thế kia mà nói thích b/đ,lạ ko? Có ai thích b/đ bao giờ? B/đ đến bên cạnh đứa bé,nhìn vết thương,nhìn nhìn những giọt nước mắt nhỏ nhoi giữa màn mưa lạnh.Ôm đứa bé vào lòng b/đ im lặng. Đứa bé bắt đầu thút thít :- e ko muốn trời sáng vì ko muốn moi người nhìn thấy vết thương trên ng e,e gẽt a/s vì s/d lm mọi người chê cười e. Trong a/s e ko được khóc,khóc thi bị chê cười chế nhạo,xấu hổ lắm. E phải cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng e vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà....chẳng cõ điều gì của a/s làm e vui cả.trong a/s ng ta sẽ dễ dàng nhận ra e và mang cho e những vết thương lớn nhỏ mà như thế thì mẹ sẽ thấy.mẹ sẽ đau lòng lắm. À!b/đ hiểu rồi,a/slàm lòng đứa tr đau đớn,nên nó cần đêm tối để giấu mình,khi bị tổn thương thì nó trốn vào mọt góc thật kín,thật tối để ko ai bt ko ai nhìn thấy và dùng bóng đêm để an ủi sự yếu đuối của chính mình. B/đ trầm ngâm,bỗng nhiên b/đ thấy lòng mình buồn2 ,đứa bé khóc mãi thế này,đêm tối lạnh lắm,vết thương sẽ đau hơn.... Và rồi lần đầu tiên b/đ nhớ đến a/s muốn a/s đến mau để đưa đứa trẻ này về,soi đường cho nó,soi lên vết thương để mẹ nó c/s. B/đ dùng hết sức để cho màn đêm dịu dàng hơn,để đứa trẽ nằm ngủ ... Rồi b/đ dùng cái call phone mà a/s đưa cho bảo là khi nào ngủ quên thì thức dậy với or tiện liên lạc,b/đ mà thèm gì cái cal phone,nhưng đây là lúc cần thiết. Alo....a/s ah,đừng ngủ nữa đi n ngay với bóng đêm!. Quái,lạ thật!lần đầu tiên nge giong b/đ sao mà dịu dàng đến thế. A/s vội đến mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé,một chút ấm áp của cơn mưa kỳ quăc,đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp. B/đ nhìn a/s nói: - hãy sói đường cho đứa bé về với mẹ,soi cho vết thương kia mau mau khô ngen. Rồi bóng đêm từ từ quay lưng bỏ di. A/s nhìn theo và nói: là đứa trẻ thì có quyền được che chở.muôn loài vạn vật cũng thế,đừng vì mình là bóng đêm ko ai trông thấy mà tưởng mình ko cần che chở,hãy gọi cho a/s khi đêm quá dài cà lòng trống rỗng,ai cũng yêu b/đ ca vì chỉ có đêm tối người ta mới bt yêu quý nhau hơn,đêm tối là ngọn nguồn của yêu thương. Con người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng minhô,chính nơi này ng ta mới bt lm sống lại những niềm vui của cuôc sống. Chẳng bao giờ bóng đêm cô độc cả bt ko?. B/đ im lặng mường tượng như b/đ khóc,vì a/s thấy từ khóe mắt b/đ có những giọt nước mắt rơi ra.mà vì sao b/đ khóc thì có lẽ chỉ có mình a/s mới hiểu được ma thoi. Những giọt nước mắt ấy long lanh trong tia sáng ban mai (mà sau này người ta gọi là những giọt sương) Buổi sáng ấy xung quanh đưa bé là nhưng giọt sương đêm lấp lánh,rồi a/s nhẹ nhàng hôn nhẹ và lau khô những giọt nước mắt của b/đ. Và ngày nào cũng thế hễ b/đ buồn và muốn khóc thì a/s sẽ lại đến và lau khô những giọt nước mắt ấy,để b/đ không còn cô đơn,buồn bã nữa. Có nững câu chuyện là ước mơ của người kể. Và ai cũng muốn sau đêm tối người ta được an ủi,yêu thương vào ngày hôm sau. Nếu bạn muốn dk yêu thương an ủi,hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình.󾌵
Posted on: Mon, 12 Aug 2013 16:45:11 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015