Dưới hộc bàn là cặp của tôi, và bên cạnh cặp - TopicsExpress



          

Dưới hộc bàn là cặp của tôi, và bên cạnh cặp tôi là cặp của Minh. Mọi chuyện sẽ chỉ có thể nếu như cái cặp của Minh không phải là ba lô. Tại sao vậy??? Rõ ràng hồi nãy tôi thấy cậu ta đeo ba lô mà! Cái ba lô màu nâu, phía trên còn gắn cái mác hình ngọn núi nữa. . - Này! Sao cặp câu...sao cặp câu lại như thế này????? - tôi lắp bắp chỉ tay về phía cặp sách, mắt nhìn Minh đầy dấu hỏi. Và hình như những câu hỏi mà tôi đặt ra đều là những câu hỏi của... kiếp trước khi mà Minh cứ trợn mắt nhìn tôi bức xúc, thái độ y như rằng chẳng hiểu tôi đang phát âm ra thứ tiếng gì. - Thanh Thanh! Không được nói chuyện riêng trong lớp! Tiếng cô giáo trên bục làm tôi phải im bặt, trở về vị trí của mình. Sao thế nhỉ??? Tôi bị mộng du à??? Sao lại có thế như thế được chứ???? Cứ thế, suốt tiết học Công dân và hai tiết Toán tiếp theo đầu tôi cứ như bị cột lại trong một câu hỏi duy nhất: "Vì sao lại như thế?" Phải! Vì sao lại như thế chứ???? Vì sao? Vì sao??? Ra chơi. - Mày sao nữa thế? Đầu giờ thì ngẩng tò te như con khùng, bây giờ thì thẫn thờ như con ngố! Bệnh mày càng lúc càng nặng rồi Chảnh ơi! - nhỏ Liên rời chỗ ngồi của nó tiến lại phía tôi, buông một câu than thở rồi đưa tay lên sờ trán tôi. - Bỏ tay ra! - tôi bực bội hất tay nhỏ bạn. - Thôi mà! Tao xin lỗi mà! Hồi nãy ham chạy quá quên béng có mày đằng sau. Đừng giận tao nữa! Nha! - nó cười toe toét rồi hôn cái chụt vào má tôi coi như lời xin lỗi. - Gớm quá đi! - tôi phì cười lấy tay chùi má, hết anh trai rồi đến nó, tôi đâu phải là hình nộm để hôn đâu. Ngồi trong lớp cũng thấy bức bối, tôi theo nhỏ Liên xuống căn tin xả stress và cũng để lấp cái bụng trống đang sôi ùng ục đòi tiếp tế. Nhưng chuyện của Minh vẫn khiến tôi nhức đầu. Chẳng lẽ tôi bị bệnh hoang tưởng???? Căn tin lúc nào cũng vậy, đông nghịt người mặc dù giá cả trong này so với bên ngoài đắt đỏ hơn, nhưng được cái đảm bảo vệ sinh, không sợ đau bụng. Tôi ngồi giữ chỗ còn Liên len lỏi chen chúc trong đám đông để mua đồ. Gì chứ khoản bon chen này thì tôi phải bái nhỏ bạn thân làm sư phụ. Tôi ngồi nhìn xung quanh, bàn nào cũng kín mít hết. Ánh mắt tôi đảo khắp nơi, chợt tôi khựng lại khi thấy Minh đang ngồi ở bàn đối diện mình bên góc phải. Và dường như cậu ta cũng đang nhìn tôi. Nhưng đáng tiếc rằng đó không phải là ánh mắt thân thiện của tình bạn mà là hai ngọn lửa phừng phừng của sự tức giận. Sau một giây ngớ ngẩn tôi mới hiểu ra cơ sự châm ngòi cho hai ngọn lửa đó. Minh đang cực kì vất vả khi ăn bằng tay trái. Cánh tay phải vẫn băng bột trắng xoá...Ôi chao...Khổ Minh quá! Khổ cả tôi nữa... - Bạn gì ơi! Có thể cho mình ngồi cùng được không? Một giọng nam rất ấm vang lên bên tai tôi giữa mớ âm thanh hỗn độn quanh mình. Nghe sao mà ngọt ngào thế cơ chứ? Không hiểu sao mặt tôi đỏ ửng lên, tôi ngẩng lên, lòng chợt thấy đôi chút có lỗi khi phải nói với cậu ấy rằng: "Xin lỗi cậu! Chỗ này có người rồi!" Nhưng khi tôi ngẩng lên nhìn thì miệng tôi dường như bị khoá chặt, hai mắt không thể nhấp nháy, mũi như ngừng thở. Chẳng lẽ tôi lại mộng du? Lại hoang tưởng nữa sao???? Vì sao trước mắt tôi lúc này cũng là Minh chứ??? Cách đây 2 giây tôi còn nhìn thấy đôi mắt ánh lửa của cậu ta ở bàn đối diện cơ mà???? Bây giờ cậu ta vẫn nhìn tôi đó thôi! Vậy thì người trước mặt tôi là ai???? Ôi tôi loạn mất thôi! Cái này trong phim ma thuật người ta gọi là thuật phân thân. Nhưng đây là thế giới thực, làm gì có chuyện đó nhỉ???? Chóng mặt quá! - Em theo anh! . Đó là những gì tôi nghe được từ miệng Minh khi cậu ta chạy sang chỗ tôi lôi mạnh người con trai vừa mới cất lời bảo tôi cho cậu ấy ngồi cùng đi ra ngoài. Là hai người! Là hai người! Vậy là... Tôi nhanh chóng chạy theo, nhỏ Liên hai tay bưng hai tô phở vừa thoát ra từ đám đông í ới gọi theo: - Ê! Mày đi đâu đấy! - Đợi tao chút! Tôi cố ngoái đầu lại trả lời rồi chạy theo Minh. Sự tò mò không thể kìm chế được nữa... - Anh làm gì thế? Em đang ăn mà! - Anh nói em rồi! Tại sao em cứ thích chuyển về đây học thế? Trường cũ có gì là không tốt? - Cái này em đâu có biết! Ba mẹ bảo chuyển trường về đây học cùng với anh cho vui! Vả lại tay anh đang bị gãy, em về đây để chở anh đi học! - Nhưng đáng lẽ em nên phản đối! Chúng ta không thể học cùng một trường được! - Tại sao? - Mệt em quá! Cái đó mà em còn phải hỏi ư? Vì chúng ta là sinh đôi! Hiểu chưa? Sinh đôi???? Hèn gì giống nhau như đúc! Vậy là người hồi sáng tôi va vào chính là cậu em song sinh với Minh chứ không phải là Minh. Thế mà tôi cứ nghĩ mình bị bệnh hoang tưởng. May quá! - Trần Thanh Thanh! Cậu ra đây ngay! Tôi ghét nhất bị nghe lén! Ra đây!!!!!!!!!!!!!! Minh lại hét toáng lên. Tôi bấm bụng bước ra, mặt mày lấm lét như kẻ mắc tội. Nhưng tôi có lỗi gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi mà! 30/ - Đây là bạn anh hả? Cũng là bạn em phải không? Em thích bạn này! Tôi vừa nghe cái gì thế nhỉ? Vừa có người nói thích tôi ư???? Mà lại là con trai nữa! Lại là em song sinh với Minh - cậu bạn bạo lực máu lạnh của tôi! Ôi! Sao mà loạn thế này???? - Quang! Em đang nói cái gì thế hả??? - Minh có vẻ cũng bất ngờ trước câu nói vừa rồi của em trai mình. - Chào cậu! Mình tên là Phạm Quang! Em song sinh với anh Phạm Minh! Rất vui được biết cậu! Cậu ta mỉm cười thân thiện, đưa tay ra với ý muốn bắt tay tôi. Đây có phải là em song sinh với Minh không nhỉ??? Sao mà khác nhau một trời một vực thế này???? Tôi cứ ngơ người ra. Một phần vì bất ngờ, một phần vì vẫn chưa thích ứng được việc ngoài Phạm Minh ra còn có một Phạm Minh khác y đúc cậu ta, nhìn hai người tôi không tài nào phần biệt được đâu là Minh và đâu là Quang nữa. Giống đến khó tin. Giống như hai giọt nước! - Hơ hơ...Rẩt...rẩt...vui được quen cậu! - tôi trả lời lắp bắp, rụt rè chìa tay ra bắt, mắt vẫn chăm chăm nhìn Quang. Cậu ta đang cười với tôi, Minh thì chẳng đời nào chịu hé môi cười, vậy đây là nụ cười của Minh sao? Nó đẹp đấy chứ? Rất nam tính và có cái gì đó cuốn hút kinh khủng. Tay Quang cũng ấm nữa. Không như Minh, người luôn toát ra sự lạnh lùng. Tôi thấy tim mình loạn nhịp... Lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế... Tôi bị sao thế này???? Tiếng chuông vào giờ chấm dứt cuộc làm quen của chúng tôi. Tôi vẫn như một con ngố đứng ngơ ngẩn bắt tay Quang và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó... - Vào giờ rồi! Chào cậu nhé! Hẹn gặp lại! Em về lớp anh nhé!À quên! Tặng cậu này! Quang vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng rút tay ra rồi móc trong túi áo khoác đồng phục ra một viên kẹo Anphalibe hương dâu thả nhẹ vào lòng bàn tay tôi. Lần đấu tiên có một đứa con trai tặng kẹo cho tôi...Lần đầu tiên...Trước giờ chỉ có mình tôi chủ động tặng kẹo cho người ta... Tôi không nói được câu cảm ơn, mọi thứ cứ như đang phủ màu hồng trứoc mặt tôi vậy...Hạnh phúc...Hạnh phúc.... Quang vẫn cười vẫy tay tạm biệt rồi chạy ù đi, chỉ còn Minh với tôi. Bây giờ tôi chẳng thiết quan tâm tới cậu bạn máu lạnh đó nữa. Tôi đang bận hồi tưởng lại nụ cười của Quang - nụ cười ấm áp toát lên trên gương mặt giống y đúc gương mặt của kẻ luôn hành hạ mình. Trớ trêu thật nhưng cũng thú vị thật! - Đi về! Tiếng quát của Minh cắt phựt dòng liên tưởng trong đầu tôi. Làm sao mình có thể thích ứng được việc cùng một khuôn mặt đó mà có đến hai tính cách khác nhau được nhỉ???? Minh có vẻ bực tức vùng vằn bỏ đi, tôi nhảy chân sáo theo sau. Tự nhiên thấy vui ghê gớm! Tôi vừa quen được một người bạn...Một người bạn đầy thú vị! Sáng nay lớp tôi chỉ học 4 tiết. Còn dư tiết cuối, tôi sẽ đi tới chợ để mua len. Nghĩ đến đó là đã thấy vui rồi! Suốt tiết cuối, tôi ngồi học mà miệng cứ tủm tỉm cười. Minh chốc chốc liếc sang, mặt mày như đạn sắp lên nòng. Cậu ta bây giờ là khoẻ nhất lớp rồi, đâu cần chép bài, chỉ cần ngồi nghe giảng thôi. Tiết Lý hôm nay sao mà nhẹ nhàng thế nhỉ? Thường ngày cứ đến tiết này là tôi lại thấy ngao ngán, có lẽ là do tâm trạng đang thoải mái... Chuông reo. Tôi hí hửng cho đến sách vở vào cặp chờ đợi thây Lý đứng dậy cho về. Minh thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Cậu ta chán thật. Đời còn dài, mình còn trẻ thì phải vui vẻ lên chứ! Tôi cũng đã có thời gian đau buồn vì chuyện của Tuấn, nhưng đôi khi nghĩ lại, tôi thấy Tuấn chắc cũng không muốn tôi buồn như thế. Tôi sẽ sống vui vẻ để đợi ngày "hoàng tử mắc dịch" của mình trở về! Như thế sẽ tốt hơn! Nhà xe chật ních người, tôi len lỏi trong đám học sinh lốn nhốn để tìm kiếm con ngựa sắt thân yêu. Đây rồi! Sao hôm nay nhìn mày dễ thương thế ngựa? (hix, tôi là vậy đấy, cứ hễ gặp chuyện gì vui là lại "khùng khùng" theo kiểu này!) Bây giờ minh sẽ đạp thẳng tới chợ, cũng không xa lắm, ngay ngã rẽ ở đầu đường thôi. Sau khi để cặp xách vào giỏ trước của xe, tôi nhổm người nhấn bàn đạp. - Bạn "Chảnh" ơi! Tai tôi cảm thấy nhột nhột. Mình vừa nghe cái gì thế nhỉ??? Hình như có ai đó ở đằng sau đang gọi tôi. Nhưng mà chưa bao giờ tôi nghe thấy cái cụm từ "Bạn Chảnh ơi" cả. Hay có đứa nào muốn chọc quê mình nhỉ? Tôi bực dọc ngoái đầu nhìn, miệng bụm lại, mắt...trợn trợn (nhìn tôi lúc đó chắc xấu kinh! +_+) - Hì! Cứ tưởng nhìn nhầm người! Hôm nay lớp cậu cũng bốn tiết à? Mặt tôi dãn ra, mắt sáng trưng. Là Quang đây mà! Ôi ngượng quá đi mất! Khuôn mặt đáng sợ của tôi vừa rồi chắc làm cậu ấy giật mình lắm! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá! Mà sao Quang lại biết biệt danh Chảnh của tôi nhỉ? Cậu ấy vừa mới chuyển đến trường này hôm nay mà?
Posted on: Mon, 24 Jun 2013 07:46:54 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015