HẠ ĐỎ Nguyễn Nhật Ánh Chương 20 Tôi vượt qua - TopicsExpress



          

HẠ ĐỎ Nguyễn Nhật Ánh Chương 20 Tôi vượt qua cầu tre và hồi hộp đặt chân lên con đường nhỏ rợp bóng sầu đông dẫn về xóm Miễu. Những trái sầu đông khô rụng đầy mặt đất. Nếu như bình thường, tôi sẽ vừa đi vừa đá những quả sầu đông lăn lông lốc để xem chúng biến mất sau vệ cỏ. Đó là trò chơi ưa thích của tôi. Nhưng bữa nay tôi chẳng hứng thú nghịch ngợm chút nào. Lòng tôi đang ngổn ngang những cảm xúc trái ngược nhau. Tôi đến thăm Út Thêm theo lời hứa ngày nào, mà sao bên cạnh nỗi hân hoan trái tim tôi cứ phập phòng thấp thỏm. Con đường nhỏ dẫn tôi đến một trảng cỏ xanh ngút mắt. Trảng ngập cỏ may. Mới đi một quãng ngắn, hai ống quần tôi đã ghim đầy những cánh hoa tim tím li ti. Tôi chẳng buồn gỡ, cứ lầm lũi băng qua lối mòn, hướng về phía tàng phượng đang cháy lập lòe trước mắt. Trên đường đi, chốc chốc lại bắt gặp những bụi mắc cỡ đầy gai nằm cạnh những đóa mười giờ say ngủ. Những lúc ấy tôi không làm sao kềm được ý định khua chân vào một cây mắc cỡ để xem những chiếc lá ngại ngùng khép cánh và tự hỏi lát nữa đây tôi có sẽ e dè như thế hay không. Căn nhà nhỏ của Út Thêm dần dần hiện ra trước mắt tôi. Hàng rào dâm bụt được cắt tỉa gọn gàng bao quanh vườn không che nổi cây phượng già trước sân và bụi chuối sau hè. Tôi còn nhìn thấy cả lu nước mưa phía sau lẫn chiếc gáo múc nước làm bằng vỏ dừa úp trên cây cọc nhọn cạnh hàng đu đủ trĩu trái. Đang bâng khuâng ngắm nghía, tôi bỗng giật nẩy người khi thấy một hòn đất từ sau hàng dâm bụt bay vù về phía tôi. Tôi vừa hấp tấp né qua một bên thì một hòn đất khác đã lao mạnh vào bụng tôi khiến tôi phải cúi gập người ôm bụng xuýt xoa. Mặc dù trước khi đi, tôi đã lường trước mọi nguy cơ nhưng cú tấn công bất ngờ vừa rồi khiến tôi choáng váng. Tôi chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì một hòn đất nữa bắn ra. Lần này hòn đất lao ngay vào giữa mặt tôi. Tôi hốt hoảng ngồi thụp người xuống và la lên: - Ai đó ? Thằng Dư nhô đầu lên khỏi hàng rào: - Anh đi đâu đây ? - Tôi đi... chơi. Dư quắc mắt: - Đừng xạo! Anh đi do thám cho tụi thằng Nhạn phải không? Tôi chép miệng: - Tôi đâu có liên quan gì đến tụi thằng Nhạn. Dư gầm lên: - Lần trước anh bắn tôi bể đầu mà bảo không liên quan hả ? Không để tôi phân trần, vừa nói xong, Dư vung tay liền. Không kịp đề phòng, tôi lãnh ngay hòn đất vào ngực, loạng choạng thối lui năm, sáu bước. Mặc dù tức đến ói máu, tôi vẫn không dám đánh trả. Đây là lãnh địa của tụi xóm Miễu, tôi động thủ là tụi nó kéo tới làm thịt tôi liền. Hơn nữa, tôi liều lĩnh dẫn xác đến đây đâu phải để đánh nhau. Nhỏ Thơm đã quả quyết với tôi "đánh nhau và đến nhà chơi là hai chuyện không dính dáng gì với nhau". Nó là bà La Sát. Nó nói, tôi tin liền. Nào ngờ thằng Dư tấn công tôi phủ đầu khiến tôi phải liên tục nhảy nhót để tránh những hòn đất của nó. Trong khi tôi đinh ninh sẽ nát xương trước trận phục thù của thằng Dư thì Út Thêm thình lình xuất hiện. Có lẽ những tiếng hò hét của thằng Dư đã làm Út Thêm chú ý. Vừa ló đầu ra khỏi cửa, thấy thằng Dư đang tấn công tôi tới tấp, Út Thêm hoảng hốt kêu to: - Dư, em làm gì vậy ? Có thôi ngay đi không ? Dư buông tay xuống. Nhưng mặt nó vẫn hầm hầm: - Ai bảo hôm trước ảnh đánh em. Ảnh về hùa với tụi xóm ngoài. Út Thêm nạt: - Em lúc nào cũng ham đánh nhau! Chị méc mẹ bây giờ! Dư nhìn tôi gườm gườm: - Hôm nay ảnh còn đi do thám... Tôi dở khóc dở cười: - Đâu có! Hôm nay tôi đến đây là để... để... Thấy tôi ngượng ngập, Út Thêm mỉm cười đỡ lời: - Anh Chương đến thăm chị đó. Ảnh là bạn chị mà. Dư hung hăng, nhưng biết nghe lời chị. Nghe Út Thêm nói vậy, nó bỏ đi liền, mặc dù nét mặt vẫn giữ vẻ lầm lì, bực bội. Út Thêm quay sang tôi, giọng phân trần: - Thằng Dư đánh nhau tối ngày! Út la hoài mà nó không chịu bỏ! Út Thêm thừa biết tôi từng đánh nhau với thằng Dư. Nó cũng biết tôi là thủ phạm đã bắn bể đầu em nó. Nhưng nó tảng lờ. Nó coi tôi là người lớn. Điều đó khiến tôi vừa cảm kích lại vừa sượng sùng. Tôi chẳng biết nói gì, đành nhe răng cười gượng gạo. Út Thêm gỡ bí cho tôi: - Anh vô nhà chơi đi! Anh vô nhà, Út gọt đu đủ cho anh ăn! Út Thêm giống hệt nhỏ Thơm. Nó làm như tôi lúc nào cũng đói bụng. Bỏ tôi ngồi một mình trên phản, Út Thêm chạy ra sau hè. Lát sau, nó bưng một đĩa đu đủ vàng lườm đặt trước mặt tôi. Út Thêm không đãi tôi theo kiểu của thằng Nhạn. Nó gọt vỏ và cắt ra từng lát đàng hoàng. - Anh ăn đi! - Thấy tôi ngồi im, Út Thêm giục. - Út Thêm cũng ăn chứ? - Út ăn hoài! Ngày nào cũng ăn, Út ngán lắm rồi! Tôi nhón một miếng đu đủ, hỏi: - Ba mẹ Út Thêm đâu ? - Ba Út mất hồi năm kia. - Còn mẹ. - Mẹ Út hả ? Chắc mẹ Út chơi đâu nhà hàng xóm. - Còn những người khác? Út Thêm đông anh em lắm mà! Út Thêm cười: - Các anh chị của Út lập gia đình và ra riêng hết rồi. Chỉ còn Út và thằng Dư ở với mẹ thôi. Tới đây, hết đề tài, tôi bắt đầu cảm thấy lúng túng. Để đỡ ngượng ngập, tôi đảo mắt nhìn quanh. Không thấy thằng Dư đâu, tôi buột miệng hỏi: - Dư đâu rồi ? - Nó nấu cơm dưới bếp. Tôi ngạc nhiên: - Con trai mà nấu cơm? - Trai gái gì nấu cơm chẳng được! Bộ anh chưa bao giờ nấu cơm sao ? - Chưa! - Tôi thú thật - Ở nhà tôi, chỉ có mẹ tôi và mấy đứa em gái là lo chuyện nấu nướng thôi. - Ở nhà Út thì khác! Khi nào Út bận thì thằng Dư làm bếp. Tôi khịt mũi: - Mẹ tôi bảo con trai mà chui vô bếp sẽ học không ra chữ. Út Thêm đừng cho thằng Dư nấu cơm nữa. Nấu cơm hoài, nó sẽ đứng bét lớp. Út Thêm thở dài: - Nó đâu có đi học mà lo! - Út Thêm nói sao ? - Tôi há hốc mồm - Cả thằng Dư cũng không đi học? - Ừ, - Út Thêm nhìn xuống đất, khẽ đáp - Út còn học được hai năm rồi mới nghỉ, còn thằng Dư chẳng được đến lớp ngày nào. Khi nói câu đó, Út Thêm có vẻ buồn. Buồn cho nó và buồn cho em nó. Số phận của những đứa trẻ ở thôn quê thường là như vậy. Không chỉ thư viện, rạp chiếu bóng và các quán kem, mà ngay cả trường lớp đối với một số đứa vẫn là một mơ ước xa vời. Tôi định lên tiếng an ủi Út Thêm nhưng nghĩ ngợi một hồi chẳng tìm ra câu nào thích hợp, đành tặc lưỡi làm thinh. Ngoài sân, những cành phượng vẫn đỏ chói chang. Người ta gọi hoa phượng là hoa học trò. Nhưng với Út Thêm và Dư, lời ví von đó không đúng chút nào. Với chúng, mùa hè thật xa lạ. Đó chỉ là mùa nắng cháy trên những cánh đồng khô nẻ chân chim. Chương 21 Ngày hôm sau tôi mượn xe đạp của anh Thoảng chạy lên chợ Bình Trung mua hai cuốn tập và một cây viết chì. Tôi không dám nhờ dì Sáu mua giùm, cũng không dám nhờ Nhạn và Dế, sợ bị tra hỏi lôi thôi. Buổi chiều, tôi lẻn xuống xóm Miễu. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi dạy Út Thêm và thằng Dư học. Hôm qua, trước lúc ra về, tôi đã nói ý định đó với Út Thêm. Thoạt đầu Út Thêm tỏ vẻ ngần ngại. Nó bảo tôi và nó mới quen nhau, nó không dám làm phiền tôi. Tôi bảo chẳng có gì phiền hết, tại tôi thích thế. Nó lại bảo từ nhà dì Sáu đến xóm Miễu đường sá xa xôi, ngày nào tôi cũng đi, mỏi cẳng hết. Tôi liền quả quyết rằng tôi rất thích đi bộ. Để cho nó tin, tôi còn phịa là hồi ở thành phố, mỗi ngày tôi đi bộ cả chục cây số. - Đi đâu xa vậy ? - Út Thêm ngờ vực hỏi. - Thì đi loanh quanh. - Đi loanh quanh mà cả chục cây số ? - Ừ. Tại đi chỗ này chút, chỗ kia chút. Đi cả chục chỗ như vậy. - Đi một mình hả ? - Không. Đi với bạn bè. Tới đây, Út Thêm không thắc mắc nữa. Nó băn khoăn chuyện khác: - Anh chỉ còn ở chơi hơn một tháng nữa, làm sao dạy Út học được? - Sao lại không được? Tôi chỉ cần dạy cho Út Thêm và thằng Dư biết đọc thôi. Một khi biết chữ rồi, Út Thêm có thể đọc được bao nhiêu là thứ. Viễn ảnh tôi vẽ ra hấp dẫn đến mức Út Thêm không nại ra bất cứ lý do gì để từ chối nữa. Và ngay lập tức nó đi báo tin cho thằng Dư. Tôi tưởng vì thù tôi, Dư sẽ phản đối. Hóa ra nó ham học cùng ngang với ham đánh nhau. Được đi học, đó là nỗi thèm khác bấy lâu của Dư. Sau này tôi dần dần hiểu ra sở dĩ tụi xóm Miễu thường đánh nhau với tụi xóm ngoài bởi vì chúng ghen tị với những đứa được học hành đàng hoàng như Nhạn, Dế và Thể. Nguyên nhân này sâu xa hơn việc giành nhau khúc suối nhỏ chia đôi hai xóm. Khi tôi đến, Út Thêm và Dư đã ngồi sẵn vào bàn. Hôm nay, hai chị em ăn mặc tươm tất hơn ngày thường. Dư mặc chiếc áo ca rô đã không còn mới nhưng được ủi phẳng phiu. Ánh mắt nó nhìn tôi đã thôi hằn học. Thay vào đó là vẻ nhút nhát của một học trò đang ngồi khép nép trước mặt sư phụ. Út Thêm mặt bộ đồ vàng hoa mướp, mái tóc dài thắt thành hai cái bím lúc lắc trên vai, trông dễ thương hết sức. Mẹ Út Thêm ngồi nhai trầu trên phản. Thấy tôi vào, bà khẽ mỉm cười: - Chào cháu. Tôi lễ phép: - Chào bác ạ. - Bác cảm ơn cháu nhiều lắm. Cháu dạy cho con Út và thằng Dư biết đọc biết viết cho bằng thiên hạ, ơn đó bác không bao giờ quên. Chưa bao giờ được cảm ơn nồng nhiệt như thế, tôi đâm ra lúng túng: - Dạ, dạ... May cho tôi, mẹ Út htêm nói xong vài câu liền bỏ ra sau nhà. Có lẽ bà muốn cho thầy trò tôi được tự nhiên. Nhờ vậy, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và trịnh trọng ngồi vào bàn trước ánh mắt hồi hộp của hai cô cậu học trò. Út Thêm theo dõi vẻ mặt nghiêm trang của tôi một hồi rồi rụt rè hỏi: - Bây giờ sao ? Tôi hắng giọng: - Bắt đầu học chứ sao! Trước tiên, phải học hăm bốn con chữ cái trước. Sau đó học ráp vần. Vừa nói, tôi vừa đẩy hai cuốn tập đến trước mặt Dư và Út Thêm: - Đây! Mỗi người một cuốn tập! - Tập đâu vậy ? - Út Thêm tròn mắt. - Mua chứ đâu! Út Thêm kêu lên: - Sao anh không dặn Út mua ? - Ai mua chẳng được! Tôi cười đáp và không hiểu Út Thêm có hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của tôi không. Buổi học đầu tiên được bắt đầu bằng một câu đố bí hiểm như vậy, và sau đó được kết thúc bằng một mâm xôi đậu phộng do mẹ Út Thêm bưng đặt sẵn trên bàn khiến tôi không còn bụng dạ nào nhìn vào tập nữa. Chương 22 Sau một tuần chăm chỉ học tập, Dư đã thuộc hăm bốn con chữ cái. Út Thêm học nhanh hơn bởi vì trước đây nó đã từng học qua. Tôi bắt đầu dạy hai chị em đánh vần. Trước tiên là vần xuôi. A cờ ac, ă cờ ăc, â cờ âc, rồi o i oi, ơ i ơi, ô i ôi... Càng về sau, không khí buổi học càng mất vẻ nghiêm trang và thay vào đó là sự gần gũi và đầm ấm. Việc tôi biến mất mỗi buổi chiều chẳng bao lâu khiến Nhạn và Dế chú ý. Một hôm, Nhạn hỏi: - Chiều hôm qua anh đi đâu vậy ? Đã chuẩn bị sẵn, tôi đáp tỉnh: - Tao lên chơi nhà nhỏ Thơm. Đúng như tôi nghĩ, nghe động tới bà La Sát, Nhạn im re. Dòm mặt nó, biết nó nửa tin nửa ngờ nhưng tôi biết chắc rằng Nhạn sẽ chẳng dám đi gặp nhỏ Thơm để điều tra. Dế khác Nhạn. Nó chơi thân với nhỏ Thơm. Tôi quên khuấy mất điều đó nên khi Dế hỏi, tôi cũng đáp y như vậy. Vì vậy, tôi bị hố to. Nghe tôi nói, Dế khịt mũi: - Anh nói xạo! Tôi trừng mắt: - Tao xạo mày làm gì! Không tin mày đi hỏi nhỏ Thơm cho coi! Dế cười hì hì: - Cần gì hỏi! Chiều hôm qua em ở chơi trên nhà chỉ chứ đâu! Câu trả lời của Dế khiến tôi lạnh toát sống lưng. Tôi ấp úng: - Chiều hôm qua mày ở trển thật hả ? Dế gật đầu: - Ừ. Em ở chơi với chỉ suốt cả buổi. Chỉ còn hỏi em sao dạo này anh không lên chơi với chỉ. Tôi chớp mắt: - Nó còn hỏi vậy hả ? - Ừ. Tôi ngó ra ngoài ngõ, chép miệng: - Khi nào gặp nó, mày nói là dạo này tao bận. Dế dòm tôi lom lom: - Anh bận gì vậy ? Tôi nhún vai: - Tao bận gì kệ tao, mày hỏi làm gì! Dế ranh mãnh: - Anh không nói, em cũng biết! Tôi giật thót: - Mày biết gì? Dế nheo mắt: - Biết dạo này anh hay xuống xóm Miễu chứ biết gì! Tôi không giấu được vẻ kinh ngạc: - Ai bảo mày vậy ? - Cần gì ai bảo! Nhìn hai ống quần của anh dính đầy cỏ may là em biết liền. Ở làng này, chỉ có trảng cỏ dẫn xuống xóm Miễu là có cỏ may thôi. Phát hiện của Dế khiến tôi bàng hoàng. Và tôi không thể không thán phục nó. Ở làng Hà Xuyên quê kiểng này, Dế là một nhân vật đặc biệt. Nó không giống những đứa trẻ khác. Dế thông minh và quỉ quái. Nếu sống ở thành phố, chắc chắn Dế sẽ là một học sinh ưu tú. Và với óc nhận xét tinh tế của mình, lớn lên hẳn nó sẽ trở thành một thám tử tài ba không thua gì những nhân vật tôi đã xem trong phim. Dế cắt đứt những suy nghĩ viển vông trong đầu tôi: - Sao, em nói đúng không? Tôi thở dài: - Đúng. - Anh xuống đó chi vậy ? - Dế hỏi tiếp. Tôi nghiêm mặt: - Mày hứa mày giữ bí mật, tao mới nói. Dế liếm môi: - Em hứa. Rồi, anh nói đi! Tôi kề sát miệng vào tai Dế, hạ giọng: - Tao đi do thám. - Do thám? - Ừ. Do thám tụi thằng Dư. Xem thử tụi nó đang tính giở trò gì với tụi mình. Dế thắc mắc: - Vậy việc gì phải giữ bí mật? Tôi hừ mũi: - Mày ngốc quá! Không giữ bí mật, tụi nó biết tụi nó cứa cổ tao liền. Dế gãi cằm: - Thì giữ bí mật với tụi nó thôi! Còn với anh Nhạn, anh Thể... Tôi nóng nảy cắt ngang: - Với ai cũng phải giữ bí mật hết! Thường những chuyện quan trọng như thế này, người ta giấu cả phe mình. Cái đó gọi là bí mật tuyệt đối, mày hiểu không? - Hiểu. Dế gật đầu và mỉm cười nhìn tôi. Không hiểu sao nụ cười tươi như hoa của nó khiến tôi cảm thấy lo lo. Chương 23 Dế đã giữ lời hứa. Nó không tiết lộ "bí mật quân sự" của tôi cho bất cứ ai, kể cả Nhạn. Vì vậy, một hôm Nhạn hộc tốc chạy đi kiếm tôi, hổn hển nói: - Lạ quá, anh Chương ơi! - Chuyện gì vậy ? - Thằng Dư... Tôi hoảng hốt: - Thằng Dư sao ? Nó đánh mày hả ? Nhạn vò đầu: - Nó đánh nhau với em thì nói làm gì! Nó không đánh em mới lạ chứ! Nhạn vừa nói vừa thở. Tôi nghe một hồi chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, liền gắt: - Mày cứ nói lung tung, tao chẳng hiểu gì cả! Kể có đầu có đuôi coi! - Như thế này nè! Khi nãy em từ ngoài đồng về, lúc đi ngang qua cầu tre, bỗng đụng tụi xóm Miễu. Tụi nó ba đứa vây chặt lấy em. Em tưởng phen này hết thoát. Nào ngờ lúc tụi nó sắp sửa xông vào làm thịt em thì thằng Dư lò dò tới. Nó nạt tụi xóm Miễu lui ra cho em về. Tôi thở phào: - Vậy thôi ? - Thì vậy! Chẳng lẽ anh không thấy lạ sao ? Mọi lần, hễ trông thấy em là thằng Dư xông vào "choảng" ngay. Lần này tự dưng nó lại ngăn không cho đồng bọn "choảng" em. Tôi khịt mũi: - Thì hôm trước tao đã nói mày rồi. Tao đã bảo Út Thêm khuyên thằng Dư đừng chơi trò đánh nhau nữa. Nhạn ngơ ngẩn: - Chẳng lẽ thằng Dư chịu nghe lời chị nó? Tôi hừ giọng: - Mày nói lạ! Em không nghe lời chị thì nghe ai! Mặt Nhạn lộ vẻ bâng khuâng. Hẳn nó không bao giờ ngờ thằng Dư lại có thể quên đi hiềm khích một cách dễ dàng. Nó đâu có biết Dư đang là học trò của tôi. Hôm sau gặp Dư, tôi chẳng nhắc gì chuyện Nhạn kể. Tôi sợ nó lúng túng. Dư cũng chẳng nói gì. Nó cắm cúi ngồi đánh vần hệt như một đứa bé ngoan ngoãn. Mặt mày nó dạo này đã thôi ngổ ngáo. Đối với tôi, nó luôn luôn tỏ ra là một học trò lễ phép và hiền lành. Thật khác xa với thằng Dư đã từng cùng tôi vật nhau giữa suối ngày nào. Nhưng người đem lại cho tôi ấm áp khó tả là Út Thêm. Bây giờ, ngày nào tôi cũng gặp nó. Lòng tôi đã vợi hẳn nhớ nhung, thay vào đó là niềm hân hoan ngày một tràn đầy. Đôi mắt đen láy, nụ cười răng khểnh và hai bím tóc nghịch ngợm trên vai của Út Thêm đã đi vào giấc mơ tôi như những hình ảnh quen thân, khó thể xa rời. Tuy vậy, trong những ngày gần gũi Út Thêm, lòng tôi không tránh khỏi lo buồn. Tôi nghĩ đến sự chia tay. Mùa hè của tôi đã trôi qua được hơn phân nửa. Chỉ còn không đầy một tháng rưỡi nữa thôi, tôi sẽ phải về lại thành phố. Tôi sẽ phải giã từ làng Hà Xuyên, giã từ biết bao nhiêu kỷ niệm. Tôi sẽ không còn được học võ với anh Thoảng, cũng như không còn được dạy chị em Út Thêm học. Biết mai đây, Út Thêm có còn nhớ tôi không! Có lần đang dạy, tôi bỗng chép miệng buồn rầu: - Mới đó mà mau quá hén? - Anh bảo cái gì mau ? - Út Thêm ngơ ngác. - Mùa hè! - Tôi thở dài - Mùa hè trôi qua mau quá! Tôi sắp về lại thành phố rồi! - Còn một tháng rưỡi nữa kia mà! - Một tháng rưỡi đâu có là bao! Câu nói của tôi chắc giống như một lời than. Nên tôi thấy Út Thêm lặng lẽ ngước mắt nhìn ra tàng phượng đỏ trước sân. Chẳng biết Út Thêm nghĩ gì, sao tôi thấy mặt nó cũng lộ vẻ buồn buồn. Tự nhiên tôi nói: - Nhưng điều đó dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến việc học hành của mình. Chỉ chừng nửa tháng nữa thôi là Út Thêm và Dư sẽ biết đọc làu làu... Tôi chưa nói dứt câu, Út Thêm vùng đứng dậy chạy ra sau nhà: - Chút nữa Út quên! Để Út múc chè đậu ván cho anh ăn! Con nhỏ này buồn cười thật! Nó làm như khi bưng chén chè, tôi sẽ quên được nỗi buồn. Tôi khẽ liếc sang bên cạnh. Mặt mày thằng Dư cũng đang dàu dàu. Trước sau, nó tịnh không nói một tiếng. Mày cũng đang buồn như tao, phải không Dư? Chương 24 Vào một buổi trưa, tôi đang nằm thiêm thiếp trên chiếc võng sau vườn, thằng Dế ở đâu chạy tới cầm dây võng giật đùng đùng: - Anh Chương, anh Chương! Em biết rồi! Tôi mở choàng mắt: - Mày làm cái trò gì vậy ? Biết gì ? Dế nháy mắt: - Em biết chiều nào anh cũng xuống xóm Miễu làm gì rồi! Điệu bộ hào hứng của Dế khiến tôi chột dạ. Tôi ngó lơ chỗ khác, miệng ậm ừ: - Thì tao đã nói rồi! Tao đi... do thám! Dế cười hích hích: - Anh đừng phịa nữa! Em biết anh chẳng do thám do thiếc gì sất! Anh đi dạy, đúng không? Tôi tái mặt: - Sao mày biết? - Tụi xóm Miễu nói. Tụi nó đứa nào cũng biết anh đang dạy học cho chị em thằng Dư. - Ờ, ờ... - Còn "ờ, ờ" gì nữa! Được làm thầy thiên hạ, oai như vậy mà anh giấu em! - Tao đâu có giấu! - Tôi chống chế - Tại tao không tiện nói ra đó thôi! - Có gì đâu không tiện? Tôi ngập ngừng: - Thằng Dư là... phe bên kia. Tao sợ tụi mày bảo tao đi dạy học cho... kẻ thù. Tôi tưởng Dế sẽ kết tội tôi. Nào ngờ, nó nhe răng ra cười: - Em chẳng nói vậy đâu. Thằng Dư chỉ là kẻ thù của em khi "choảng" nhau ngoài suối kia. Còn bình thường, em coi nó cũng như những đứa khác thôi. Tôi mừng rơn: - Vậy là mày không trách tao hén? - Trách chuyện gì? - Thì chuyện tao dạy học cho thằng Dư đó. Dế gật đầu: - Em đã nói rồi. Em có trách anh bao giờ đâu. Chị em thằng Dư không được đi học như tụi em, tội cho tụi nó. Bây giờ anh dạy cho chị Út Thêm và thằng Dư học là tốt chứ sao. - Mày nói thật đấy chứ? - Tôi nhìn Dế, ngờ vực. - Anh không tin hả ? Anh chờ đó, để em lấy cái này cho anh coi. Nói xong, Dế chạy vù vào nhà. Lát sau, nó cầm ra đưa tôi hai cuốn tập. - Gì vậy ? Dế giúi hai cuốn tập vào tay tôi: - Em gửi cho chị em thằng Dư. Tôi như không tin vào mắt mình. Trước nay, Dế là đứa hăng đánh nhau nhất trong bọn. Lúc nào nó cũng dọa phục thù tụi thằng Dư. Vậy mà hôm nay... Như đọc được nỗi băn khoăn trong đầu tôi, Dế mỉm cười giải thích: - Từ hôm thằng Dư cản không cho tụi xóm Miễu hành hung anh Nhạn, em không thù nó nữa. Nó tốt với mình thì mình phải tốt lại chứ! Hóa ra vậy. Nếu thằng Dư nghe được những lời Dế vừa nói, hẳn nó sung sướng lắm. Tôi xúc động lật lật hai cuốn tập trên tay và ngạc nhiên kêu lên: - Ơ! Sao hai cuốn tập này mỏng dính vậy ? Dế gãi đầu, bối rối: - Đây là hai cuốn tập cũ của em. Những trang có chữ, em xé đi rồi! - À, ra vậy! Nhưng không sao đâu! - Tôi gật gù - Nếu thằng Dư biết mày gửi tập cho nó học, chắc nó cảm động lắm! Nó không ngờ mày là một đứa dễ thương như vậy! Nghe tôi khen, Dế đỏ mặt lảng mất. Tôi nhìn theo Dế, lòng bâng khuâng khó tả. Chương 25 Tôi không ngờ nhỏ Thơm cũng biết chuyện dạy học của tôi. Một buổi sáng, lúc tôi đang ngồi trong bếp rang đậu phộng, nhỏ Thơm thình lình xuất hiện. - Ơ, Thơm! - Tôi kêu lên, rồi nhác thấy cuốn sách nó đang cầm trên tay, tôi hỏi - Thơm đi đổi truyện hả ? Nhỏ Thơm không trả lời. Nó đứng im, gật đầu và lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn. Điều đó khiến tôi đột nhiên lúng túng. Tôi bồn chồn hỏi: - Sao Thơm không nói gì hết vậy ? Dường như nhỏ Thơm không nghe câu hỏi của tôi. Nó chớp mắt: - Sao lâu nay anh không ghé Thơm chơi ? - Tôi hả - Tôi ấp úng - À, lúc này tôi... bận! Thơm liếm môi: - Anh bận đi xuống xóm Miễu chứ gì? Tôi điếng người: - Ai nói với Thơm vậy ? Nhỏ Thơm chẳng buồn giấu giếm: - Thằng Dế nói. Nó bảo anh đi dạy học cho chị em Út Thêm. Thằng Dế đúng là đứa trời đánh. Chuyện "riêng tư" của tôi nó đem kể cho nhỏ Thơm nghe làm gì không biết! Tôi đành thở dài: - Ừ. Rồi để che giấu sự bối rối, tôi huơ đôi đũa bếp rang qua rang lại mấy hột đậu phộng trên chảo. Ngập ngừng một lát, nhỏ Thơm lại hỏi: - Anh mến chị Út Thêm lắm hả ? Tôi không ngờ nhỏ Thơm lại hỏi tôi một câu độc địa như vậy. Nó làm tôi sượng trân. Không biết đằng nào trả lời, tôi đành ngồi trơ như phỗng. Nhỏ Thơm nhìn tôi chăm chăm, rồi chép miệng nói tiếp: - Chị Út Thêm hiền nhất làng, Thơm cũng mến chỉ. Nhưng... Tôi hồi hộp: - Nhưng sao ? Nhỏ Thơm ngó lơ chỗ khác, bối rối nói: - Nhưng anh cũng phải lên chơi với Thơm chứ! Khi nào không đi dạy ấy! Câu nói của nhỏ Thơm hệt như một lời trách khéo. Tôi đỏ mặt: - Ừ. Chiều nay đi dạy về, tôi sẽ lên chơi với Thơm. Nghe tôi hứa, nhỏ Thơm tươi ngay nét mặt: - Anh nói thật chứ? - Thật. - Anh lên kể chuyện thành phố cho Thơm nghe. - Ừ. - Rồi Thơm hái xoài, hái ổi xuống anh và Thơm ăn. - Ừ. Nhỏ Thơm lắc lắc mái tóc: - Rồi Thơm gửi anh đem giùm mấy trái ổi cho chị Út Thêm nữa. Tôi tròn mắt: - Gửi cho Út Thêm? Nhỏ Thơm cười: - Chứ sao! Chỉ là bạn của anh mà! Tôi chớp mắt, cảm động: - Ừ, tôi sẽ gửi. Bỗng sực nhớ cách xưng hô của nhỏ Thơm, tôi liền hỏi: - Nhưng mà nè! - Gì? - Sao Thơm lại gọi Út Thêm bằng chị? Út Thêm bằng tuổi với Thơm mà! - Bằng đâu mà bằng! Chị Út Thêm lớn hơn Thơm một tuổi. Sự tiết lộ của nhỏ Thơm khiến tôi rất đỗi bàng hoàng. Trước nay, tôi cứ tưởng Út Thêm trạc tuổi tôi, hóa ra nó lớn hơn tôi. Như vậy năm nay Út Thêm mười sáu tuổi, đáng làm chị hai tôi. Cũng may là Út Thêm không biết tôi nhỏ hơn nó một tuổi. Nếu biết hẳn nó sẽ không thèm gọi tôi bằng anh nữa. Biết đâu nó sẽ gọi tôi bằng em không chừng! Lúc đó, hẳn là tôi dở khóc dở cười! - Anh đổi cuốn truyện mới cho Thơm đi! Nhỏ Thơm chợt cất tiếng xua tan những nghĩ ngợi vẫn vơ của tôi. Nó kéo tôi về với thực tại. Và tôi lập tức quên ngay những lo lắng về tuổi tác để sung sướng mường tượng đến ánh mắt thích thú của Út Thêm khi tôi đem đến cho nó những trái ổi xá lị ngon mắt vào chiều mai. Bất giác tôi khẽ liếc nhỏ Thơm và tự nhủ: Thơm dễ thương ghê! Chương 26 Không chỉ Nhạn, Dế và nhỏ Thơm biết bí mật của tôi. Anh Thoảng cũng biết. Anh vỗ vai tôi, nói: - Chương tốt ghê! Anh làm tôi ngơ ngác. Tôi trố mắt: - Tốt gì kia anh? - Chuyện dạy học đó! Tôi ngạc nhiên: - Anh cũng biết hả ? Anh Thoảng cười: - Biết. Trước đây anh cũng định dạy cho chị em Út Thêm học, nhưng anh giỏi võ dốt văn, chữ nghĩa không bao lăm nên chưa biết làm cách nào. Nay có Chương giúp đỡ, chắc Út Thêm và thằng Dư biết đọc nhanh thôi! Lời khen thành thật của anh Thoảng khiến tôi xấu hổ chín người. Tôi đâu có tốt như anh tưởng. Sở dĩ chiều nào tôi cũng mò xuống xóm Miễu dạy học bởi vì tôi mến Út Thêm. Tôi muốn gần gũi nó. Tôi muốn nhìn thấy đôi mắt long lanh và nụ cười răng khểnh của nó hằng ngày. Chính anh Thoảng mới là người tốt. Anh tự nguyện dạy võ cho tôi. Anh còn muốn dạy chữ cho chị em Út Thêm. Anh chưa bắt đầu bởi vì anh chưa biết cách đó thôi. Kể từ hôm đó, tôi cảm thấy yên tâm hơn về hành động của mình. Tôi cứ ngỡ khi hay ra việc làm của tôi, mọi người sẽ chòng ghẹo tôi ghê lắm. Nhưng không, chẳng ai trêu tôi đã đành, ai nấy đều đồng tình ủng hộ tôi. Điều đó khiến tôi vô cùng hân hoan và xúc động. Tôi nói với Út Thêm: - Mọi người biết hết rồi! - Biết gì kia ? - Biết chuyện tôi đến đây dạy học ấy! - Thì đâu có sao! Vẻ mặt ngây thơ của Út Thêm khiến tôi phát bực. Nhưng tôi không dám xẳng giọng. Tôi chỉ thở dài: - Thì đâu có sao! Tôi chỉ nói vậy thôi! Cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy làm tôi nghĩ ngợi miên man suốt cả tuần lễ sau đó. Tôi không hiểu tại sao Út Thêm vô tình lắm vậy. Tôi đã ngồi bên chân cầu nước chảy đợi nó đi chợ về ngang. Tôi đã lén lút bỏ "thư tình" vào chiếc giỏ nó cầm. Rồi ngày ngày tôi phải lội qua trảng cỏ mênh mông để đến nhà dạy nó học. Chẳng lẽ Út Thêm không hiểu gì sao ? Càng nghĩ ngợi, tôi càng ngao ngán. Thật chẳng bù với tụi con gái lớp tôi. Ngồi trong lớp, chỉ cần nhìn thấy cặp nào liếc nhau là tụi nó chọc tối mày tối mặt. Còn quan tâm lộ liễu kiểu như tôi, tụi nó biết tỏng tòng tong ngay "đối thủ" muốn gì rồi. Trong khi đó, Út Thêm khờ ơi là khờ. Tôi "ý đồ" như vậy mà nó chẳng hay biết gì hết. Chắc là nó nghĩ như anh Thoảng. Nó cho tôi là người tốt việc tốt. Và một khi đã làm thầy, hẳn tôi không nỡ lòng nào "thương" học trò. Ôi, làm gì có chuyện đó, Út ơi! Suốt một thời gian dài, tôi cứ loay hoay trong những day dứt không đâu. Tuy vậy, những trăn trở đó không làm giảm nhiệt tình của người thầy trong tôi. Út Thêm và thằng Dư họch hành mỗi ngày một tiến bộ. Khoảng nửa tháng sau, hai chị em đã học xong vần ngược và bắt đầu tập đọc những đoạn văn ngắn tôi chép trong tập. Dư đánh vần còn bập bẹ, nhưng mò mẫm một hồi nó cũng đọc xong những gì tôi viết. Út Thêm đọc trôi chảy hơn. Nó nhìn tôi, sung sướng: - Anh Chương dạy giỏi quá! Út đọc được rồi! Kết quả dạy và học của ba "thầy trò" tôi được mẹ Út Thêm đánh dấu bằng một bữa cháo gà căng bụng. Bữa đó, ăn xong tôi ra ngồi cạnh gốc phượng trước sân, vừa lơ đãng ngắm mây bay vừa nghĩ ngợi vẩn vơ. Tôi nhìn theo những đám mây mùa hè đang lững lờ trôi về hướng thành phố và buồn bã nghĩ đến ngày chia tay sắp tới. Còn không đầy một tháng nữa, mùa hè sẽ chấm dứt. Tôi sẽ phải về lại thành phố để tiếp tục đi học. Từ đây đến đó, tôi sẽ cố gắng dạy cho Út Thêm và thằng Dư tập viết. Hẳn hai chị em sẽ viết được, chuyện đó tôi không lo. Tôi chỉ lo chuyện khác. Chuyện của tôi. Không biết Út Thêm có hiểu tâm sự của tôi không mà nó bước ra sân, đến sau lưng tôi, khẽ hỏi: - Anh ngồi đây làm gì vậy ? - Có làm gì đâu! Tôi ngồi chơi thôi! - Út thấy anh có vẻ buồn buồn! Vừa nói, Út Thêm vừa nhìn đăm đăm vào mặt tôi. Nếu đủ can đảm, tôi sẽ nói cho Út Thêm biết tại sao tôi buồn. Lúc này là lúc thuận lợi nhất để tôi có thể nói với Út Thêm vì sao tôi lần mò xuống xóm Miễu dạy học. Vì sao hôm trước thằng Dư cho tôi uống nước căng bao tử ở ngoài suối mà tôi vẫn coi nó như em. Nhưng tôi không đủ can đảm. Chỉ nghĩ đến những điều đó thôi, tôi đã nghe tim mình thót lại, huống hồ gì nói ra miệng. Tôi đành tìm cách khác. Tôi đi đường vòng: - Út Thêm nè! - Gì anh? - Các chị của Út Thêm ấy mà! - Các chị ấy sao ? - Tôi liếm môi: - Các chị lấy chồng hết rồi hả ? Út Thêm mỉm cười: - Anh biết rồi mà còn hỏi! Tôi ngó lơ chỗ khác: - Thế còn Út Thêm thì sao ? - Sao là sao ? Tôi ấp úng: - Sao là... chừng nào Út Thêm đi theo các chị ấy ? Út Thêm ngơ ngác: - Út đi theo mấy chị làm gì? Tôi khổ sở: - Tức là... ý tôi muốn hỏi chừng nào Út Thêm đi... lấy chồng ấy mà! Nói xong, tôi bỗng cảm thấy lo lo. Tôi sợ Út Thêm bảo tôi hỏi gì vô duyên. Nhưng nó chẳng tỏ vẻ gì trách móc tôi cả. Nó chỉ ửng hồng đôi má. Và mỉm cười: - Tết này. Câu trả lời gọn lỏn của Út Thêm khiến tôi choáng váng. Tôi như không tin vào tai mình. Tôi hỏi nó chừng nào lấy chồng là để kiếm cớ bày tỏ nỗi lòng của tôi với nó, chứ nào phải để nghe nó trả lời là sắp lấy chồng thật. Út Thêm mới có mười sáu tuổi mà chồng con gì. Tôi hỏi lại, giọng hoang mang: - Tết này Út Thêm lấy chồng thật hả ? - Thật mà. Tôi lắc đầu: - Tôi không tin! Út Thêm mới mười sáu tuổi kia mà! - Nhưng tết này, Út mười bảy tuổi. Tôi khịt mũi: - Mười bảy tuổi cũng vậy thôi! Chẳng ai lấy chồng khi mới mười bảy tuổi. Mắt Út Thêm long lanh: - Chị Hai của Út đó! Chị Hai lấy anh Hai lúc mười bảy tuổi. Còn chị Tư thì lấy chồng hồi mười tám tuổi. Út Thêm đem chị Hai, chị Tư của nó ra làm bằng chứng khiến tôi hết ham cãi. tôi giận dỗi đứng dậy và lặng lẽ bỏ đi. Út Thêm co vẻ hoảng hốt trước thái độ bất thường của tôi. Nó gọi giật: - Anh Chương! Nhưng tôi cứ phớt lờ. Tôi băng qua trảng cỏ may, lầm lũi trở về nhà, tai còn văng vẳng tiếng gọi của Út Thêm mỗi lúc mỗi rớt lại phiá sau. Chương 27 Hôm sau, tôi vừa mới tới, Út Thêm hỏi liền: - Hôm qua anh làm gì vậy ? - Làm gì đâu ? - Tại sao đang nói chuyện với Út anh bỏ đi một mạch vậy ? Tôi cười giả lả: - Tại tôi sực nhớ có chuyện phải về. Út Thêm chớp mắt: - Anh làm Út sợ hết hồn. Tôi lại cười. Thực ra, hôm qua chính tôi mới là người sợ hết hồn. Tin nó sắp lấy chồng đã làm tôi thao thức suốt đêm. Nhưng sau một hồi trằn trọc suy nghĩ, tôi dần dần bình tĩnh trở lại. Và tôi bắt đầu nghi ngờ những gì Út Thêm nói. Nếu tôi hỏi đùa về chuyện chồng con để tìm cách bày tỏ tình cảm với nó thì tại sao nó lại không nói đùa về chuyện lấy chồng để thăm dò phản ứng của tôi. Ừ, biết đâu được. Út Thêm đã mười sáu tuổi rồi, lẽ nào nó lại ngốc nghếch đến mức không hiểu được lòng tôi. Có khi nó đã biết tỏng bụng dạ tôi nhưng cứ giả bộ ngờ nghệch để khó dễ tôi đó thôi. Những ý tưởng rạng rỡ và mới mẻ đó mỗi lúc mỗi thắp sáng đầu óc mê muội của tôi và khiến lòng tôi vô cùng ấm áp. Và cuối cùng chúng đã giúp tôi đi vào giấc ngủ trễ tràng nhưng thanh thản và đầy những cơn mơ đẹp. Chính vì những lẽ đó mà trên đường xuống xóm Miễu chiều nay, tôi đã đi trên đôi chân nhảy nhót và mồm không ngừng huýt sáo, hệt như bọn chim sâu nhiều chuyện trong vườn ông Tư Thiết. Và khi Út Thêm trách tôi về hành động đường đột hôm qua, tôi đã nhe răng cười hoan hỉ, lòng bay biến hết giận hờn. Hôm nay là ngày đầu tập viết. Tôi đem theo một cây viết chì mới cho Út Thêm. Cây viết hôm trước giao cho thằng Dư. Tôi viết một hàng chữ mẫu dọc ngoài lề trên hai cuốn tập Dế cho dạo nọ, rồi phân cho hai chị em mỗi người một cuốn, bắt viết theo. Trong khi hai chị em Út Thêm ngồi bặm môi hí hoáy từng nét chữ, tôi lặng lẽ nhìn ra sân nắng, đầu loay hoay nghĩ đến những ngày sắp tới. Những ngày sắp tới tôi phải nói gì với Út Thêm đây. Sau bước thăm dò ban đầu đầy mạo hiểm, tôi sẽ còn phải đi những bước vòng vo nào nữa. Dù sao, mùa hè cũng sắp kết thúc rồi. Trước khi rời làng Hà Xuyên, tôi rất muốn biết tình cảm của Út Thêm đối với tôi để ít ra khi trở về thành phố tôi còn nghĩ đến ngày quay lại. Tôi nghĩ, nghĩ mãi, mà chẳng tìm ra một mưu chước nào. Chẳng biết làm sao, đợi cho Út Thêm chạy xuống bếp đun nước, tôi quay sang "điều tra" thằng Dư: - Dư nè! - Dạ. - Chị Út Thêm ấy mà! - Dạ. Tôi ngập ngừng: - Chỉ có hay nói gì... về anh không? - Có! - Dư gật đầu - Chỉ khen anh hoài! Tôi nín thở: - Khen sao ? - Chỉ khen anh tốt bụng. - Vậy thôi hả ? - Còn nữa. Chỉ khen anh dạy dễ hiểu. Dư làm tôi thất vọng quá chừng. Tôi nhìn nó, phấp phỏng: - Chỉ còn khen gì nữa không? Dư nhíu mày một thoáng. Rồi reo lên: - Chỉ còn khen anh hiền và vui tính. Vừa nói, Dư vừa hớn hở nhìn tôi. Chắc nó nghĩ những thông báo của nó hẳn khiến tôi sướng mê tơi. Nó đâu có biết những lời khen của chị nó chỉ làm tôi ngán ngẩm. Chị nó khen tôi "vui" tôi càng buồn nẫu ruột. Tôi đâu có chờ đợi những điều đó. Điều tôi nôn nao mong ngóng đã không thèm tới. Nó trốn tôi. Nó nấp ở đâu trong lòng Út, hả Út? Bất giác tôi nhớ đến điều Út Thêm nói hôm qua. Nếu quả thật Út Thêm sắp lấy chồng, hẳn thằng Dư phải biết. - Dư nè! - Tôi hắng giọng - Có phải tết này, chị Út Thêm sẽ đi lấy chồng không? - Dạ. Tôi giật thót: - Em nói sao ? Út Thêm lấy chồng thật à? - Dạ. Tôi hỏi mà nghe cổ họng khô đắng: - Chỉ lấy ai vậy ? - Lấy anh Thoảng. Tôi kêu lên: - Anh Thoảng nào ? - Thì anh Thoảng chứ anh Thoảng nào! Anh Thoảng ở trước nhà ông Hai Đởm đó. Trời đất, hóa ra Út Thêm sắp lấy anh Thoảng! Tôi không bao giờ ngờ người chồng tương lai của Út Thêm lại là ông thầy dạy võ yêu quí của tôi. Sao trước nay tôi chẳng hề nghe anh Thoảng nhắc tới chuyện này ? Trong lòng tôi bỗng chốc dậy lên bao cảm giác khác nhau. Anh Thoảng hiền hòa, chất phác, lại thương tôi như em. Môn võ gia truyền của anh, anh chẳng dạy cho ai, kể cả thằng Dư em vợ tương lai, vậy mà anh tận tâm truyền thụ cho tôi bởi anh thương tôi gầy gò ốm yếu. Anh Thoảng tốt là thế, đáng yêu là thế, ai ngờ trong phút chốc anh trở thành người bóp chết những ước mơ của tôi. Nhưng dù sao, tôi chẳng dám giận anh Thoảng, cũng chẳng dám trách Út Thêm. Tôi chỉ buồn cho tôi. Giọng rầu rĩ, tôi hỏi Dư: - Chị Út Thêm ở xóm Miễu, anh Thoảng ở xóm ngoài, làm sao quen nhau được? Dư chẳng biết nỗi khổ tâm của tôi. Nó hăm hở giải thích: - Chị Út Thêm và anh Thoảng không quen nhau nhưng hồi trước ba em và ba anh Thoảng chơi thân với nhau. Và ba em hứa gả chị Út Thêm cho anh Thoảng. Lẽ ra một, hai năm nữa mới làm đám cưới nhưng ba anh Thoảng bệnh hoài, do đó ổng giục phải cưới sớm, trước khi ổng mất. Tin tức thằng Dư cung cấp đầy đủ đếm mức tôi chẳng còn gì để hỏi nữa. Như vậy là Út Thêm sắp lấy chồng thật rồi. Như vậy là Út Thêm không nói đùa. Út Thêm không biết đùa bao giờ. Nó luôn luôn là nó, trong sáng và hồn nhiên. Trong sáng và hồn nhiên cả trong chuyện lấy chồng. Chỉ có tôi là rắc rối. Mùa hè này tôi đã đánh mất sự thơ ngây của mình. Tôi chẳng còn hào hứng để bắn chim, tắm sông và chia phe ném đất. Đối với tôi, trong cuộc đời giờ chỉ còn lại hai "phe": một bên là anh Thoảng, Út Thêm và tất cả những người còn lại của làng Hà Xuyên mộc mạc, một bên là tôi đang bâng khuâng ngóng đợi buổi rời làng.
Posted on: Sun, 28 Jul 2013 06:53:39 +0000

Trending Topics



ss="stbody" style="min-height:30px;">
Scratch Free Scrub Daddy (Pack of 4) Other products that are
MALARKEY Roofing has been introducing innovative products for many

Recently Viewed Topics




© 2015