Hắn “Đồ lạnh lùng” – chương 5 NP bị Phương - TopicsExpress



          

Hắn “Đồ lạnh lùng” – chương 5 NP bị Phương chất vấn một hồi nhưng vẫn ở lại nhà anh, Phương chịu thua cô bé nên để cho cô ở lại anh ko hứa hẹn gì vụ đi chơi cả, để cô chờ lâu thì cô bé sẽ về thôi Phương mải chú ý làm việc mà ko để ý tới NP, anh định đứng lên lấy ly nước thì thấy có gì đó nằng nặng trên đùi, anh nhìn xuống hóa ra cái nằng nặng đó là cái đầu của NP đang gối trên đùi anh Phương phì cười khi nhìn cái mặt nhăn nhó khi ngủ của NP Anh béo má cô, nhéo mũi cô, dơ tay quơ chân nhưng mãi mà cô vẫn ngủ một cách ngon lành chọc tức Phương. Tức mình anh đứng dậy theo đà NP ngã đập đầu vô cạnh bàn, NP thức dậy nhìn anh chăm chăm, cô khóc ngon lành khi trán bị thương và rướm máu -anh ác lắm, chảy máu rồi nè Phương biết là mình có lỗi nhưng mặt vẫn lạnh tanh, tay khoanh trước ngực và nói như thể NP mới có lỗi -tại nhóc nằm lên người tôi -nằm có tí mà, làm như gì lắm đó Nói xong NP khóc tiếp, Phương đi vô lấy hộp cấp cứu ra và nói -đưa cái trán đây NP ko vừa cô quay sang nơi khác -ngoan, xíu nữa dẫn đi ăn bánh NP liền quay lại hai mắt long lanh -thiệt đó, NP thik ăn kẹo dẻo xíu nữa anh Phương mua nha Phương ngẩn ra một hồi, lớn chừng này rồi mà còn thik ăn kẹo, anh tính đùa cho NP nổi giận thôi, ai ngờ phát hiện ra cô thik ăn bánh thiệt -ok NP ngoan ngoãn để cho Phương sát trùng vết thương, nhìn cái đầu gật lên gật xuống buồn ngủ của NP khiến Phương phì cười, thế mà còn đòi đi chơi, Phương thấy cái đầu cô gật xuống của NP, anh lấy tay đụng nhẹ cho nó quay về phía kia trông NP dễ thương kinh khủng cứ như quay dế vậy. —————– Ngáp thật dài NP vươn vai thức dậy, nhìn xung quanh cái phòng, cuối cùng cô kết luận căn phòng này đích thị là phòng ngủ của Phương nó gọn gàng và ngăn nắp quá chứ đâu như cái phòng của chị cô từ khi vào tay cô thì bừa bộn phải biết, cô đi khắp phòng anh -xuống ăn cơm đi nhóc -anh vô lúc nào vậy? -vừa -sao anh ko đánh thức em dậy -để làm gì? Mặt của NP tiu nghỉu xuống, cô biết là Phương lại muốn lật lọng vụ đi chơi anh đã hứa tối qua mà, cô vác khuôn mặt đó đi qua Phương. Anh biết lắm cô nhóc này lại vì chuyện đi chơi tối qua đây mà anh nghĩ thầm trong bụng là nhất quyết ko chịu thua cô bé này, đòi đi hả tự mà đi. Anh cũng ko ngờ NP dám ngủ lại nhà anh một đêm mà ko sợ gì cả -nhóc ko đi học sao -xíu nữa -nhóc ko học bài vậy sao lên lớp được -sao lại ko? -ko lo học bài, ko sợ bị kêu lên bảng sao -sao phải sợ? Phương vò đầu bứt tay, chịu thua cô bé này luôn, nói nãy giờ mà ko hiểu -sợ bị điểm kém Nói xong anh nhìn NP, hai mắt trốn lên NP nhìn Phương -em chưa bao giờ học bài cả Phương ngạc nhiên, chắc lại lo chạy vạy để lên lớp đây mà đúng là công chúa -anh Phương nghĩ gì vậy? -nhóc ăn nhanh đi anh chở đi học -thôi em ăn đủ rồi em đi đây Nói xong NP đi ra khỏi cửa xỏ vào chân đôi dép rồi đi ra khỏi cổng, nhìn cái dáng nhỏ nhắn mà Phương suy nghĩ về “một cô tiểu thư” ——— NP về đến nhà thì ba cô đã đi làm Bà vú chạy ra khi thấy NP -cô chủ sao cô về trễ thế -kệ tôi liên quan gì đến bà -nhưng ông chủ lo cho cô lắm, ông thức suốt đếm hôm qua sáng nay tính ko đi làm vì cô -nhưng ông ta vẫn đi đấy thôi, cái công ty đó quan trọng hơn tôi -sao cô nói thế , cô là con của ông chủ mà -con Nói nghe xót xa, NP nhìn bà vú -cô NP cô ko sao chứ -vú kệ tôi NP ngồi sụp xuống ghế, cô mường tượng cái cảnh mà bố cô bỏ cô lại trong cô nhi viện và chỉ nhận chị cô khi vừa mới sinh về nuôi, lúc đó vì nhà cô kinh tế khó khăn, cô thấy sợ, sợ cái cảnh mà mười 15 năm cô phải chịu đựng trong cái cô nhi viện đó, đánh đập chửi bới, nghe nhàm quá, cô ko tiếp xúc với cái thế giới bên ngoài này đã bao lâu sao mà nó xa lạ thế. Cuối con đường là một ánh sáng và ánh sáng đó là anh mang lại cho cô, nhưng đau khổ hơn anh là người yêu của chị cô, chỉ vì chị cô bị bệnh nên cô được đón về ngôi nhà này, ngôi nhà mà đáng lý ra nói hoàn toàn ko thuộc về cô. Cô đã là đứa mồ côi khi ba cô bỏ cô lại trong cô nhi viện khi vừa mới sinh ra, bây giờ cũng thế, cô biết ba ko hề yêu thương mình mà chỉ muốn có hình ảnh gì đó về người chị hơi giồng cô thôi. NP nghĩ chua chát tại sao cô và chị cô lại giống nhau quá vậy, có phải vì thế mà anh cũng tốt với cô —————– 3 năm sau Ve kêu, NP có thể cảm nhận rõ hè đã về, mùi của mùa hè sao mà buồn thế buồn đến não lòng, nhớ lại cũng đã 18 năm rồi, cũng từ mùa hè năm đó cô được sinh ra và bị vứt bỏ. Tại sao chị cô và cô cùng sinh đôi mà ba cô nỡ đối xửa với cô như vậy -anh Phương xem nè NP vừa dơ cái bằng tốt nghiệp lên và khoe Nhin qua cái bằng anh chợt reo lên kì lạ -nhóc giỏi vậy sao 60/60 luôn NP tực hào nói -chứ sao, IQ 180 mà Phương nghe như ko tin, ko phải có lần NP bảo cô đâu bao giờ học bài ở nhà ra là vì quá thông minh rồi -thật ko -anh ko tin Phương vẫn chọc cô -uhm, em cái gì cũng ko biết cả -anh này Họ đuổi nhau khắp sân trường phổ thông của NP -anh Phương nè -sao -em còn nhỏ lắm hả -uhm, quá nhỏ Thấy khuôn mặt buồn của NP anh chọc thêm -có cần anh che chở ko? NP nhìn Phương với dấu chấn hỏi lớn trên đầu -làm anh trai kết nghĩ Nghe xong NP nói ngay -ko -anh ko tốt hả -anh quá tốt -vậy là đạt chẩm rồi -em muốn anh làm cái khác cơ -cái gì? -chồng Ko đợi đến 3 giây Phương cười ngặt ngoẽo, khuôn mặt của NP tối sầm lại -anh cười gì? -anh cười nhóc đúng là trẻ con -em 18 tuổi rồi -thế mà nói IQ 180, anh làm sao đi thik một con bé được chứ -sao ko? -người gầy nhon, thân hình gì mà- nói rồi Phương chỉ chỉ làm NP đỏ mặt -kệ người ta -sao kệ được có người muốn anh làm chồng mà -hứ, anh khinh em -đâu dám, dù gì-Phương ngừng, anh ko muốn NP biết từ trước giờ anh tốt với cô chỉ vì cô là em gái của Hà Phong cô chị sinh đôi với cô, anh thấy mình có lỗi với Hà Phong nên anh cũng muốn bù đắp gì đó cho cô, anh nghĩ Hà Phong chắc rất thương cô em NP này vì có lần cô nói với anh là cô rất muồn có một đứa em ———— Sau bữa ăn tối cùng Phương NP nhảy chân sáo vô nhà -sao con về trễ vậy? -con đi ăn với bạn-nói xong cô bước lên phòng -bạn nào?, trai hay gái -ông ko có quền hỏi tôi? -ba là ba con-ba NP gắt gỏng -ba….-NP lập lại một cách chanh chua Cả hai im lặng NP lặng người bước lên phòng, cô ngả người lên giường Chuyện đã qua nhưng vết thương vẫn còn đó, nó ko bao giờ phai trong cô cả nó luôn là ác mộng mỗi khi đêm về Cô vẫn luôn làm trái ý ba mình, một người đã cho cô một thời thơ ấu ko đẹp tí nào —————- Đã một tuần nay NP ko gặp anh, thế nhưng cô ko gọi vì cô luôn là người chủ động cả, bây giờ cô ko làm cái việc đó nữa Cô nhớ anh da diết, nhớ lúc anh nhăn mặt, lúc khuôn mặt lanh lùng nghiêm khắc ko biết lỗi khi anh lỡ hẹn với cô, nhớ cá i điệu cười hơi bán nước và kinh thường của anh, nhớ cái gõ đầu khi cô làm trái ý anh, nhớ cái đêm anh chở cô đi khắp Hà Nội chỉ để thỏa cái mong ước của cô ko được ra khỏi nhà 1 tháng vì phải bó bột ở chân do anh làm cô té, nhớ cái lần cô cùng anh theo dõi một người mà theo cách nhìn nhận của cô là “có vẻ tội phạm hình sự” lúc ấy anh luôn than vãn việc mình đã bỏ biết bao nhiêu việc vì 1 con nhỏ đần ko biết gì mà cũng ra vẻ ta đây biết hết, có lần cô cùng anh dàm mưa chỉ để biết được cái lạnh, cái đau, cái cảm giác mát mát mà mưa mang lại Anh có nhớ ko, chắc ko vì anh chắc đang vui vẻ với chị cô Hà Phong thì còn tâm trí đâu mà nhớ đến cô được NP thấy xót cho mình quá, từ ngày chị cô cũng là người yêu thanh mai trúc mã của anh, do tai nạn giao thông nên qua Pháp điều trị vừa về, thì anh ko còn dành cho cô nhiều thời gian nữa ———————— Phương hơi nghiêng người nhìn Hà Phong, cô vẫn vậy có chăng là càng đẹp hơn lúc trước thôi, trông cô như một phụ nữ thnàh công, tuy đã cắt tóc nhưng vẫn ko mất đi vẻ quý phái mà mái tóc dài của cô lúc trước -em khỏe ko? -khỏe -cuộc sống bên đó thế nào? -tốt -anh thik em để tóc dài -vậy sao -em còn giận anh -ko -sao ko gọi điện cho anh -sao anh ko gọi-Hà Phương nói -em biết mà -anh vẫn như xưa -nói thử -lạnh lùng Phương ko nói gì, anh thấy lại quá lạ người con gái trước mặt anh, cô ko còn ngây thơ trong sáng như khi anh quen. Cô là người đầu tiên làm rung động trái tim luôn luôn đóng của anh, quãng thời gian quen cô anh ko tỏ ra mấy quan tâm cô nhưng anh biết trong thâm tâm, cô luôn là người có vị trí quan trọng trong lòng anh, bây giờ thì sao anh vẫn còn yêu cô anh thấy yêu cô hơn, cho dù cô đã thay đổi. chương 6 Anh còn nhớ rất rõ ngày ấy, cái ngày mà cô gặp tai nạn đó là 1 ngày mùa thu rất đẹp Anh bước vô quán nước quen thuộc Hà Phong đang ngồi đó, anh tới bàn kéo một cái ghế ra và ngồi Sự im lặng bị phá vớ, khi HP nói -sao anh ko nói gì? -anh ko biết nói gì -anh vẫn luôn lạnh lùng với em, vô tảm Anh vẫn ngồi đó và nói -anh yêu anh -yêu mà anh ko bao giờ gọi điện, lo lằng quan tâm khi em bệnh khiem bị ăn hiếp HP bật khóc -sao lúc đó anh ko cứu em -anh biết em giải quyết lũ đó được -lỡ ko được thì sao -thì em ko xứng để đứng cạnh anh HP ném tia nhìn vô Phương -anh là người ko có trái tim Phương cũng hơi bất ngờ, anh biết mình là vậy sao cô ko hiểu cho anh, anh yêu cô là được rồi, sao yêu phải lo nghĩ nhiều thế Anh đuổi theo HP Anh thấy cô chạy ngang qua đường, và trong giờ phúc đó Cô đã xa anh mãi mãi Người ta đem cô vô viện, hai tuần sau ba cô chuyển cô sang Pháp chữa bệnh, anh hoàn tòan ko biết tình hình của cô, tuy anh đã mở miệng xin ba cô nhưng ko đựoc chấp nhận ông cho rằng con gái mình bị vậy là do anh Anh tự trách mình nếu lúc đó anh ko nói những lời đó để cô hiểu lầm phải chạy đi thì dâu có xảy ra chuyện này Anh còn nhớ rất rõ, hôm ấy cô nằm đó, bất tỉnh mà ko nhìn anh mỉm cười như mọi khi, anh đã hoảng đã khóc khi cô ko nói gì khi anh gọi Sau hơn 7 năm điều trị cô đã hoàn toàn bình phục, cô đã gọi điện đến gặp anh, anh bất ngờ và vui mừng -em về lần này là có chuyện muốn nói -chuyện gì?-Phương vẫn lạnh trong lời nói, nhìn HP -em sắp cười chồng, lần này về là để đưa thiệp Phương chết lặng với cái tin đó ———————— NP đến chỗ Phươngc hỉ, nghe giọng của anh cô biết anh đã biết. Biết người mà anh luôn chờ đợi tuy chưa có lời hẹn ước gì, người ấy sắp lấy chồng NP tới nơi thì Phương đang ngồi gục trên ghế -anh Phương Phương dơ chai rược và nói -nhóc hả, uống với tôi Anh tu một hơi và hết, anh cố dốc dốc xuống xem có còn giọt nào ko, nhưng cái chai đã hết anh liền nói -cho hai ly -anh Phương thôi đừng uống nữa Phương ko nghe anh đón lấy ly rược từ tay bồi và bước ra khỏi bar NP đi theo Phương suốt 1 quãng đường dài, thấy anh gục xuống cô liền chạy tới -anh Phương Phương như lạc vào thế giới khác anh nói -anh đã chờ cô ấy 7 năm, 7 năm để xin cô ấy tha thứ và nói anh cũng yêu cô ấy nhưng -anh Phương về thôi -cô ấy đã lấy chồng NP lặng người, hôm nay chị cô lấy chồng nên anh mới như vậy, anh ko bao giờ uống rượu nhiều như vậy cả, NP nhìn Phương cô nghĩ: chắc cả đòi này anh với cô mãi mãi trên hai con đường thẳng song song Bất ngờ Phương qua đường, NP chạy theo, cô nghe thấy tiềng còi xe vang lên, quay sang chỗ Phương cô biết anh sẽ chết mất, chiếc xe đang tới gần, NP như gào lên khi chiếc xe hất văn anh ra xa, cô ngất đi ——————- NP ngước lên thì thấy cái mùi mà cô ghét nhất xộc vào mũi -NP em ko sao chứ NP quay sang nhìn chị mình, cô cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra và nó đã hiện lên cái cảnh mà cô nghĩ nó luôn luôn là 1 giấc mơ NP hét lên hoảng lọan -chị, anh Phương sao rồi Hà Phong ko nói gì, cô rõ hơn ai hết em cô rất yêu Phương nếu biết tình trạng của anh chắc nó sốc lắm, nên cô ko nói cô ko muốn đứa em cô phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa -Phương ko sao đâu NP hét lên -em ko tin, em phải đi gặp anh ấy -Nhật Phong em bình tĩnh đi Ba cô bước tới -con nên nghỉ ngơi đi -tôi ghét ông -ba biết là ba có lỗi -ba có lỗi nếu ba biết quãng thời gian tôi sống ở đó như thế nào chắc ông ko nói thế -em ko nên nói thế với ba NP nhìn ra cửa sổ, cô căm ghét nơi này, đã bao lần cô vô viện vì tự tử ko thành công, cô ko muốn sống trong cái lồng kinh khủng luôn cho cô ác mộng -ông ko biết chứ, tôi đã nhiều lần vô cái bệnh viện này ông có biết ko Mọi người sửng sốt nhìn NP -vì tôi tự tử ko thành công đó, ông biết ko, ông cho tôi một tuổi thơ ko mấy êm đềm như bao đứa trẻ khác nói sao tôi ko căm ghét ông Nói xong NP đứa lên -em định đi đâu -em đi tìm anh Phương -em ko được đi -tại sao HP ko nói gì, cô nhìn vô chồng mình từ nãy giờ chỉ đứng lặng nghe cuộc cãi vã giữa gia đinh cô -ảnh có chuyện gì phải ko -Phương khỏe rồi em ko phải lo -đừng dụ tôi như con nít ba tuổi, chị nói đi ảnh sao rồi -Phương ko bị gì hết chỉ phải nằm lại viện theo dõi thôi -chị xạo tôi, mọi người ko nói thì tôi sẽ nhảy lầu cho coi Nói là làm, NP chạy nhanh đến cửa sổ trước con mắt đau lòng của mọi người, HP biết em mình nói là làm nên cô bật khóc -anh sẽ nói thay HP-chồng HP lên tiếng -anh ta bị tàn phế và mắt có thể ko nhìn thấy được nữa NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên NP ngồi sụp xuống, cô khóc nấc lên —————– Suốt 1 tháng liền NP chỉ ngồi tròn phòng bệnh của mình ko màng tới ăn uống, mọi người đều hết sức lo lắng Cô ko để ý đến có người đằng sau mình -NP em đừng hành hạ bản thân mình nữa NP gương đôi mắt vô hồn ra cửa sổ nhìn vô khoảng không vô hạn -em muốn gặp anh Phương HP như nghe nhầm, cô kêu lên can em -NP, em đừng bướng nữa NP quay đôi mắt về phía chị mình -tại chị hết, ảnh yêu chị nên mới uống rượu và ra nông nổi thế này, chị cướp hết tất cả, cướp đi hi vọng sống của em-NP quay lại khoảng trời riêng của mình HP ko nói gì, cô biết em mình phải chịu rất nhiều đau khỏ trong khi cô sung sướng quá, nên đau khổ nhìn em và đồng ý -chị sẽ dẫn em đi gặp Phương nhưng em hứa là phải ăn uống đầy đủ, và đừng quá xúc động khi gặp Phương NP gật đầu đồng ý ———– NP có thể thấy rõ anh đang ngồi đó, khuôn mặt lanh tanh nhìn mơ hồ đi đâu đó như người mù, cô cay đắng “mù” đúng là anh đã mù, anh ko nhìn thấy cô nữa NP ngồi sụp xuống khóc hiện thực trước mắt quá đỗi phũ phàng, Phương ko còn là Phương của ngày trước nữa (Phượng sợ mấy cảnh này, mấy cái cảnh mà mắt mù hay ko đi được đó, nó làm Phượng liên tưởng đến những thương tích, nói chung là Phượng bị ám ảnh đó, nên mong mọi người thông cảm) ——————- Đã hai ngày từ ngày NP đến thăm Phương cô như người vô hồn hơn, đôi khi giật mình giữa đêm khuya. HP rất lo cho em từ khi gặp Phương ở bệnh viện em cô đã là người ko hồn Bước vào căn phòng đã là từng của mình bây giờ là của NP, cô thấy em mình ngồi bó gối trên giường mắt lơ đãng đi đâu đó -chị NP muốn gặp anh Phương -chị xin em-HP như van em mình, cô biết gặp Phươngc hỉ làm em cô đau khổ hơn thôi Nhìn NP một hồi lâu cô nói -được, chị sẽ chở em đến nhà Phương —————- Vừa bấm chông HP vừa suy nghĩ, đã có thời quá quen thuộc với căn nhà này Một cô gái dáng nhỏ nhắn bước ra -cô là -bạn Phương -mời cô vào Cô gái dẫn NP và HP vô nhà NP bước vô, căn nhà ko thay đổi nhiều -hai cô nên ở đây để tôi lên hỏi cậu chủ, chứ tâm trạng cẩu ko được tốt HP khẽ gật đầu Bỗng từ trên lầu vọng xuống là tiếng chửi bới và tiếng lỏang choảng Cô người làm đi xuống -xin lỗi hai cô, cậu Phương ko muốn gặp HP giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô người làm, và quay sang em mình -chị chúng ta về Hơi bất ngờ với quyết định của em mình, như cô ko ý kiến ——————– HP bịn rịn chia tay em, cô sắp về Pháp vì cô ở bên đó, vì tình trạng của NP nên cô phải nán lại xem tình hình thế nào, nhưng thấy em mình phục hồi lại nên cô rất vui -nhớ phone cho em -uhm Vừa nói hai chị em ôm nhau, HP bắt đầu rớm nước mắt, cô ko muốn xa cô em này chút nào Nhìn HP cô mở ví ra và lấy ra 1 cái vòng tay và trao cho NP -cái vòng này chị rất quý, chị muốn tặng nó cho em -Phong ko lấy đâu, chị quý nó lắm mà -nhưng chị quý nó hơn em, em xứng đáng với nó Nói rồi HP đeo chiếc vòng vô tay em mình, NP nhìn chiếc vòng thik thú, nó có cái hình gì rất ngộ ngộ, cô lắc mạnh một cái là nó kêu rất hay -em cảm ơn chị. chương 7 NP mở cửa, cánh cửa cô đã quá quen từ ngày ấy, cái ngày mà chị cô đi và cô đến nhà Phương Anh ngồn trên chiếc xe lăn, phòng tối om, vừa nghe tiếng động anh đã chửi -cút đi Phong bình thản tới cạnh anh, cô đặt nhẹ tay mình lên tay anh Như phát hiện ra sự khác lại ko phải là người giúp việc, anh hất cánh tay đó xuống và hét -cút, các người muốn nhìn thấy tôi thế này lắm hả Phong như ko nghe cô như 1 người câm chỉ biết hành động, cô đi khắp căn phòng lượm tất cả các mảnh vở thủy tinh, gối, mềm do anh vứt và ném. Chị người làm ko dám vô phòng vì anh luôn nén những gì gần tay mình nên chị sợ, chị chờ lúc Phương ngủ chị mới vô -cút đi NP dọn sơ cái phòng và tới gần Phương, như cảm giác được Phương đẩy mạnh người đang đi tới, Phong ko kịp làm gì thì bị té, cái vòng chị cô tặng vướng vào cạnh xe của Phương theo đà bị đứt, cánh tay Phương dơ lên đụng trúng cái vòng nó bay lên cao hòa quyện với gió nhẹ đã tạo ra một âm thanh rất nhẹ và leng xeng khi rớt xuống đất Phương như nhận ra cái gì đó quen thuộc lắm -cái đó là cái gì Như ko hiểu Phong ko nói, cô đau đang quá đau với cú ngã vừa rồi Phương ko thấy ai trả lời, nên anh đính chính -cái vừa kêu là cái gì Phong như hiểu cô đi tới chiếc vòng lượm lên và đi gần tới Phương, cô chạm nhẹ vô tay Phương ban đầu là có sự bực tức của Phương khi có người lạ đụng vô tay mình, như ko cảm giác được có cái gì được đặt vô tay mình, bàn tay đó là tay của một người con gái anh chắc thế vì nó nhỏ, nên anh thôi Sau 1 hồi sờ cái vật lạ được đặt vô tay mình -Hà Phong phải ko? NP giật mình khi Phương nói về chị mình, cô đau lòng nhận ra trong lòng Phương chị cô luôn là tất cả -em thấy vui khi tôi như thế nào lắm phải ko? Chỉ là sự im lặng chìm ngậm, Phương hét -em hạnh phúc khi thấy tôi như thế này lắm hả Phong bật khóc, cô ngồi xồng cạnh xe lăn của Phương, mở nhẹ tay anh ra và lấy nhón tay mình viết nhẹ lên tay Phương “em thương anh” Phương như đóan lầm, anh đẩy Phong ra, lần này ko may mắn như trước cô đầu cô đập vô cạnh bàn và rướm máu. Nghe tiếng chửi của Phươngc hị người làm chạy lên thấy Phương đang nằm đó -cô Phong, cô ko sao chứ Ko nói NP chỉ vẫy tay ra hiệu ko sao Cô biết Phương nhận nhầm cô với chị mình vì chiếc vòng, cô ngồn dậy và bước ra -đuổi cô ta đi Chị người làm nghe tiếng quát liền dạ to ————- Phương ngồi trong phòng gặm nhắm nỗi đau, khi bị như thế này anh như hiểu ra bạn bè là lũ bỏ đi, họ đều quay lưng với anh khi anh như thế này. Ko hiểu sao HP lại đến thăm mình, hay là đến để xem cái hình hài tàn tệ của anh Phong mở cửa phòng anh, nó vẫn như tuần trước tối om, ko một ánh sáng, cô bước đến bên cửa sổ kéo kèm lên Nghe tiếng bước chân Phương thức dậy và nói -đừng kéo rèm Ko có tiếng trả lời mà thay vô đó là sự im lặng, như vẫn có tiếng kéo rèm, làm Phương tức và quát -điếc hả Ko có gì đáp lại ngoài sự im lặng, bỗng có tiếng vang lên , nó nhẹ và trầm bổng, Phương nhận ra đó là bài hát anh rất thik -tắt ngay đi, tôi bảo mà Phương quơ tay lấy được cái bình hoa gần giường, như tìm được vũ khí anh ném mạnh về phía anh cho là có người đang đứng, anh chỉ nghe tiếng vỡ loảng choảng của cái bình ngoài ra là sự im lặng hòa vào tiếng nhạc -chị Hồng đâu Gọi 1 hồi mới thấy chị người làm lên, anh quát -chị điếc sao mà ko nghe tôi gọi Chị người làm khúm núm -dạ tôi bận giặt đồ -chị đuổi ngay người mới sáng sớm đã làm ồn phòng tôi nãy giờ nhanh lên -thưa cậu -nhanh lên -dạ Quay qua Phong, chị Hồng tỏ ánh mắt van xin, tiếng gót chân quay đi ra khỏi cửa -cô ta đi chưa -dạ, cô ấy vừa đi -chị ra ngoài đi -dạ Chị Hồng lui ra ngòai, chỉ còn lại mình Phương ngồi trong phòng với tiếng nhạc -chị Hồng Chị Hồng vừa nghe đã chạy lên -dạ cậu gọi Chỉ về phía đang phát ra tiếng nhạc -tắt ngay nó cho tôi -dạ ————- Phương ngồi trong căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở bực tức của anh, anh ghét cái thế giới ánh sáng mà anh ko còn cơ hội được dịp nhìn thấy nữa, bây giờ đối với anh tất cả chỉ còn là một vùng toàn màu đen, đen ngòm, ko một tí ánh sáng hi vọng Anh chợt nghĩ đến NP, ko biết giờ này cô nhóc này đang làm gì, sao ko thăm anh, hay có phải cô nhóc này cũng kinh bỉ khi anh bị như vậy Tiếng cười khanh khách của Phương vang lên trong cái ko gian tĩnh lặng thấy sợ đó Anh cười mà khóc, cái việc mà anh chưa bao giờ làm cả, gục đầu lên cái chân què quặt của mình anh thẫn thờ ————— Tiếng nhạc vang lên, vẫn bài hát đó, vẫn tiếng chân nhảy nhót quanh căn phòng anh tất cả đã quá quen thuộc, nhưng cử chỉ, những hành động cho dù anh ko nghe nhưng anh cảm nhận được. Anh đã làm tất cả nhưng việc để đuổi cô đi nhưng vô ich cô vẫn ngày ngày đến mở nhạc đánh thức anh dậy, cắm hoa lên cái bình mà cô mua, theo lời kể của chị Hồng thì cô dã bị hố khi mua cái bình này, cô tức lắm như bà chủ ko chịu trả lại tiền cho cô Cô hay nấu những món Phương thik, mỗi buổi chiều cô luôn dẫn anh đi dạo và luôn luôn là 1 con đường, anh biết mà con đường có mùi hoa sữa thoang thoảng Cô luôn biết cách làm anh vui khi thổi sáo cho anh nghe mỗi lần đi dạo, chị hồng cũng nói chỉ vì muốn anh đỡ buồn và thay đổi không khí cô đã tập thổi sáo ———– Phương luôn thắc mắc tại sao HP ko bao giờ trò chuyện với anh hay cô chỉ thương hại anh mà quan tâm anh Cô luôn viết những thứ cần nói lên tay Phương thôi Anh đôi khi nổi nóng với cô khi nghĩ đến việc vô đã có chồng mà còn quan tâm đến cô Nhiều lần anh gặng hỏi, nhưng cô ko trả lời mà chỉ thổi 1 bản nhạc nghe rất đỗi buồn ———– Phong nhón nhẹ chân, cô đi đến gần Phương, định hù anh thì -đừng nghịch nữa Hứ một cái cô quay lại kéo rèm, cô ko ngờ anh phát hiện ra cô sớm thế, lần đầu tiên hù anh, anh giận lắm. Anh đã quát lên khi cô đặt tay mình lên vai anh -anh muốn ăn chè Phong đi chợ mua đậu về nấu chè -nhóc con Phong giật mình quay lại, thì ra là thằng bạn học chung lớp hồi cấp 3 -làm tao giật mình -tao chỉ ko ngờ là -ngờ gì? -mày đẹp ra Hất mặt để áp đảo sự mỉa mai của thằng bạn, Phong nói -tao mà, đẹp từ xưa rồi -dạo này sao rồi, thằng cha đó vẫn thế hả Tối sầm mặt lại, Phong nói -kệ tao, ko phải việc của mày -đâu được, tao là cây si số 1 của mày mà Nhìn khuôn mặt nhăn nhăn của Phong, Tuấn liền làm trò, anh nhảy nhảy với dáng vẻ rất buồn cười nhưng Phong vẫn nhìn chăm chăm khó tính -thôi mà -hứ -chầu chè được chưa -tao ko rảnh -ba chầu ăn dần dần được chưa Gật đầu đắc thắng, Phong cười tủm tỉm -nhớ đó, nuốt lời mà đánh chít -ko dám, bà mà giận thì tôi sẽ mất ăn mất Tuấn rất vui vì gặp Phong nên anh tình nguyện chở cô về nhà Phương, năn nỉ mãi Phong mới chịu -chở bà cho đàng hoàng đó nghen -ok, tôi mà Nói rồi Tuấn phóng xe, nhưng chạy rất chậm Phong chỉ vào căn nhà to -đây đây nè -đây hả -uhm -to ghê, nhà hắn ta hả -hắn gì? -thằng hay chở bà đi chơi hồi cấp ba, nghe nói chả bị tai nạn có phải là chủ nhân ngôi nhà này ko? -hỏi chi -để biết Ko nói Phong đi vô nhà, khi chị Hồng đi ra Tuấn phóng xe đi -ai vậy cô Phong -bạn -cậu ta đẹp trai thật Ko trải lời NP bước lên mấy bậc tam cấp, đi vô nhà nấu chè cho Phương Nấu xong thì trời đã gần tối và mưa lớn Phong xin chị Hồng cho cô ngủ lại đây 1 bữa, vì trời mưa quá lớn Cô bảo chị Hồng mang chè lên cho Phương còn cô đi tắm -chị Hồng -dạ -Phong đâu -cô ấy đang tắm Vừa lấy chè ra chén, chị Hồng nói -à, cậu chủ có biết bạn của cô Phong ko? Bừng chén chè, anh hỏi -bạn gì? -cậu ta đẹp trai lắm, tôi thấy cậu ta chở cô phong về khi cổ đi mua đậu về nấu chè, trông họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ Phương đặt chén chè đang ăn dở xuống -chị ra ngoài, tôi muốn được yên tĩnh -dạ Chị Hồng biết mình đã nói những điều ko nên, biết lỗi chị khúm nún sợ hãi. chương 8 Phong tắm xong cô gõ cửa phòng Phương nhưng ko có ai trả lời, cô liền mở cửa Cái gì đó bay ra về phía cửa ko kịp nè cái vật đó đặp ngay vào trán Phong, cô ngục xuống và ôm trán. Cái vật mà Phong vừa lãnh trọn là cái chén chè mà cô múc cho Phương, mặt anh hầm hầm -cút ngay Chị Hồng hỏang, khi trán máu trên trán Phong ướt đãm sang tay đang che trên trán, máu chảy rất nhiều -trời ơi, cô Phong để tôi gọi cấp cứu Phương rối lên, anh chỉ tức giận quá mà làm bừa ko ngờ lại gây ra việc này, khi Phong được đưa đi, anh hối hận vô cùng, cô vẫn ko nói gì, ngoài sự im lặng. ———— -chị Hồng -dạ -Phong sao rồi -cô ấy hơi khỏe lại rồi, nhưng -nhưng gì? -trán cổ sẽ để lại sẹo -sẹo -dạ, do mảnh chai gim sâu vô trán nên gây nên sẹo khi lấy ra, cổ đẹp thế mà bị Ngừng lại, chị Hồng biết cũng vì cái miệng chị mà Phong mới ra nông nổi này ———– Phương ngồi đếm từng ngày, vậy là đã 11 ngày anh ko thấy Phong đến, anh nhớ cô da diết, và luôn tực trách mình sao lại hồ đồ như thế Phong đi bưng chén cháu lên phòng Phưuơng gõ cửa -vào đi Tiếng bước chân nhè nhẹ của chị Hồng hôm nay sao khác quá, chị đâu cẩn thận như vậy được -chị đổi tính rồi, hồi trước chị đi lạt xạt trong phòng tôi, chứ ko như Phong-Phương ko nói tiếp anh ngừng và nhìn đi xa nơi mà anh đâu hề nhìn thấy Phonglại gần anh, nắm bàn tay anh, mở nó ra và viết vào ấy -em nè? Phương quay đầu lại, anh ngẩn người ra -em đến đây làm gì? -chơi với anh -anh ko cần -nhưng em muốn -em ko giận anh sao? -giận gì? Phương ko nói -em chả giận gì cả Phương đưa bàn tay lên ko sờ soạng tìm Phong, anh đặt tay lên đầu cô, vuốt tóc cô, anh bất ngờ -em mới cắt tóc -anh ko thik sao Phương nhăn mặt -ko -em để tóc ngắn rất dễ thương đó -anh ko thik-Phương lặp lại -tại sao -ko sao cả Kết thúc câu chuyện trong im lặng, Phong ngồi suy tư còn Phương thì suy nghĩ ———— Nghe tiêng mở cửa, Phương kêu -sao em đến trễ thế Ko có ai trả lời anh lập lại, lúc đo -cô Phong bị bệnh nên ko đến được thưa cậu Mặt Phương biến sắc, vừa hôm qua cô còn trò chuyện với anh sao cô lại bị bênh nhanh thế được -hôm qua lúc cô ấy về, gặp mưa và bị cảm -nặng ko chị Hồng -nghe nói hơi nặng -tôi muốn đến thăm cô ấy -nhưng cậu chủ, hôm nay ông bà chủ đi du lịch bên Ý về -nói là tôi đi công việc -dạ Tuy bị vậy nhưng Phương vẫn tự tay điều hành công ty với sự giúp đỡ của ba cô và có cả Phong nữa, cô luôn làm thành tốt mọi nhiệm vụ anh dao Anh thấy thương cô quá -chị Hồng chuẩn bụ xe cho tôi đi -dạ ————– Người tài xế đặt chiếc xe lăn của Phương xuống t rước nhà Phong, chị Hồng đẩy chiếc xe tới và bấm chuông -ai vậy? -tôi muốn gặp cô Phong -cô Phong bị bệnh nên ko tiện gặp -tôi có thế thăm bệnh cô ấy được ko-Phương nói -nhưng ông chủ bảo, ko cho ai gặp cô chủ cả -cứ nói có Phương đến tìm chắc ông chủ cô sẽ đổi ý -dạ, cậu chờ tôi chút Cô người làm lúc nãy, bước ra với vẻ mặt khác hẳn, ko khinh bỉ như khi nhìn thấy bộ dạng vừa què vừa mù của anh mà xem thường -mời cậu và bác vô Chị Hồng hất mặt đi vô Phương và chị Hồng được đưa tới phòng Phong, nhìn thấy Phong đang nằm trên giường mắt nhắm tịt chị Hồng kêu lên -tội nghiệp cổ quá, mình về hay để cô ngủ hả cậu -Phong đang ngủ hả -dạ -chị cho tôi tới gần cô ấy đi Chị Hồng cho chiếc xe lăn tới sát giường Phong ———— Phương ko nói gi , anh lặng lẽ ngồi nghe hơi thở nhè nhẹ của Phonng. Anh thấy sao mình bất lực quá, ko giúp gì khi cô bị bệnh cả -cậu chủ, cô Phong tỉnh rồi kìa Vừa thấy Phương, Phong ngồi bật dậy định nói gì thì thôi, cô lấy tay anh và viết -anh đến đây làm gì? Khuôn mặt ko mấy hớn hở như Phong anh nói -anh ko được đến đây sao -em ko có ý đó -em chê anh què ko đi được, mù ko nhìn thấy đường nên ko đến được sao -em ko có ý đó Phương tỏ gì ra, mặt anh lạnh lùng nói -chị Hồng chúng ta về -nhưng cậu chủ chúng ta chưa -tôi muốn về ở đây ai là chủ Chị Hồng ko nói gì, chị lặng lẽ đẩy chiếc xe lăn của Phương ra khỏi phòng Phong để lại mình Phong, cô đã khóc từng giọt nước mắt cứ chảy ———— 2 năm sau ——————————————- Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên má anh 1 nụ hôn Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên má anh 1 nụ hôn quá ư là ngọt ngào với cô, nhưng vẻ mặt Phương vẫn lạnh tanh. Từ khi quen anh bên Mý, lần đầu gặp mặt anh đã thu hút cô, bởi khuôn mặt lành lùng, kiêu ngạo. Anh sang đây để trị bệnh và cuộc phẩu thuật đã thành công, mắt anh đã tìm lại ánh sáng, và chân có thể đi được như vẫn chân thấp chân cao, nhưng cũng ko làm mất phong độ của anh. Cô đã theo anh về Việt Nam chỉ mong anh để ý tới Trong khi đó Phương lại mong được gặp HP quá, chính cô là nguốn sáng giúp anh chịu qua Mỹ chữa bệnh, cô luôn luôn gửi thư động viên anh, nhưng sao từ khi biết tin anh khỏi bệnh cô bặt tăm luôn với anh, anh gọi điện hỏi thăm nhưng vô vọng. Lần này về nước chủ yếu là anh muốn gặp cô để hỏi rõ. ———- -Phong nè? -dạ -cháu định ko gặp cậu chủ sao? -người ảnh muốn gặp ko phải là cháu -nhưng người chăm sóc cẩu từ bữa giờ là cháu chứ ko phải chị cháu, dì tin là cậu chủ có tình cảm với cháu Phong ko nói gì, cô suy nghĩ nhiều lắm về chuyện có nên nói cho anh biết ko, nhưng anh biết rồi có xa lánh cô ko Một bàn tay rộng đặt lên vai Phong, khiến cô giật mình -nhóc là NP phải kó? Phong ngẩng lên nhìn, cô vui mừng khi thấy anh người mà cô hằng mong nhớ, nhảy lên ôm lấy cổ Phương -nhóc vẫn thế-Phương nói -là sao? -trẻ con, nhưng đầy sức sống -khen hay chê người ta đây -khen hết đấy Vừa nói Phương vừa nhéo mũi Phong, cô cười. Chỉ có khi làm NP cô mới có thể đối diện với anh được, cô quyết định ko nói cho anh biết cô là người chăm sóc anh ————- Phương kể cho Phong nghe những ngày tháng tối tăm của anh, và người mà anh nhầm tưởng là chị cô đã giúp anh rất nhiều là người anh rất mang ơn Lòng Phong rỉ máu, anh chỉ xem cô là ân nhân, thế mà cô lầm tưởng anh có chút tình cảm với cô -sao bây giờ mới tới thăm anh -em bận học bên Ý, và cũng có hỏi thăm nên mới biết Như nhớ ra anh đập vô đầu -anh quên béng mất, em có ý định sang đó học lâu rồi mà, học sao rồi -em mà anh lo gì?-Phong nói mà lòng quặn lại, vì anh cô đã bỏ học 2 năm. Tuy là chị em sinh đôi nhưng HP hơn cô tất cả, một sự nghiệp vững chắc, 1 ông chồng hết mực yêu thương, và còn bé Vinh nữa chứ. Phong thấy tủi thân, cô thua kém chị cô về mọi thứ, và luôn ko được đầy đủ.
Posted on: Thu, 24 Oct 2013 14:29:53 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015