KHI NÀNG NGỐC TRỞ THÀNH TIỂU THƯ 17 Viết bởi: - TopicsExpress



          

KHI NÀNG NGỐC TRỞ THÀNH TIỂU THƯ 17 Viết bởi: @zil.9x * * * sáng… ăn… Hu oa… cái bụng của tôi lại than đói nữa rồi… - Con heo nướng kia!! Dậy mau lên!! Không biết người ta đang đói sao… còn nhắc tới heo nướng… - Haizzz… con ngốc này…- Tên này chả biết có bị gì không mà cứ than ngắn thở dài, lại còn liên tiếp bảo người ta là con ngốc… ờ tôi ngốc đấy, rồi thì sao… thì sao?... - Oa, có con gián kìa!! Hừ hừ, thứ tôi sợ nhất đúng là gián… Nhưng đừng mong mà doạ được tôi… tôi ứ tin!! - Oa, nó to ghê ta!! Trời ạ, to cứ như con chuột cống ấy!! Không tin không tin!!! Làm gì có con gián nào to bằng con chuột cống cơ chứ!! - Trần Gia Nghi!! Dậy mau lên đi!! Nó đang ở dưới chân cô đấy!! Hơ hơ, nó ở dưới chân thì sao!! Bổn tiểu thư Trần Gia Nghi đây không sợ đâu!! Nhưng sao… hình như có cái gì nhột nhột dưới chân thì phải… - Aaaaa!!! CÓ GIÁNNNN!!!!- Tôi mở trừng mắt, hỏng sợ ôm chầm lấy cái thứ cưng cứng ấm ấm trước mặt mà la toáng lên. Hai chân theo phản xạ lập tức co quắp lại. Cái thứ tôi đang ôm bỗng dưng run lên. Sau đó phát ra một tràng cười ha hả. Hơ… tay tôi buông "cái thứ kia" ra. Mắt dòm trưng trưng để xác định cho rõ đây là vật thể gì. Hình… hình như thứ đầu tiên tôi thấy là tóc… Màu tóc vàng lung linh như ánh nến, sau đó là cặp mắt xanh thăm thẳm như đại dương… Tóc vàng… mắt xanh… - WAAA!!! HÀN KHƯƠNG BẢO!!! Cậu làm gì trong phòng của tôi??!- Tôi hoảng hồn lấy chân đá cậu ta ra thật mạnh. Hư… dám lừa tôi là trong phòng có gián!! Cái tên này đúng là đáng chết hết chỗ nói mà!! Huhu… tôi còn ôm cậu ta nữa chứ… - Cô chắc chắn đây là phòng cô chứ?- Tên đó nhướn mày, khuôn mặt cực kì tức giận. Oa, không thể nào!! Chẳng lẽ tôi lại bị mộng du… vào nhầm phòng nữa sao?? Chết tiệt, sao cứ phải là phòng của tên này ý nhỉ?? - Mệt! Không… không cho ngủ nhờ thì thôi chứ….- Tôi đỏ bừng mặt, bực bội định bước ra ngoài.- Tôi… tôi cũng đâu có cố ý… hứ! - Tôi lừa cô đấy!- Cậu ta đột nhiên le lưỡi, khoé môi nhếch lên nở nụ cười gian tà. - Hớ… cái gì?!! Cậu dám… cậu…- Tôi tức giận đạp chân cậu ta một cái thật đau, sau đó leo lên giường, trùm chăn lại.- Đi ra!!! Cậu ra ngoài cho tôi!! - Ouch… đau!! Này này, tôi có ý tốt gọi cô dậy ăn sáng rồi đấy nhé!!- Giọng nói của cái tên khó chịu đó cứ vang lên.- Còn không biết cám ơn người ta nữa… thật là… Hừ, cậu là đồ phá đám thì đúng hơn ấy!! - Trần Gia Nghi! Im lặng… không trả lời… không muốn trả lời! - Này, dậy mau đi!! Không dậy, cậu làm gì được tôi?! Hứ! - Giờ tôi đếm từ 1 đến 3, nếu cô không dậy thì đừng trách tôi độc ác đấy nhé!! Hơ, tôi thách cậu đấy!! Thách cậu làn gì được Trần Gia Nghi này đấy!! - Một! Không dậy!! Không đời nào!! Tuyệt đối không ngồi dậy đâu!! - Hai! Hàn Khương Bảo đột nhiên giật phắt tấm chăn yêu dấu của tôi ra… - Ba! Thứ tôi cảm nhận được đầu tiên là một vật gì đó mềm mềm ngay trên môi tôi. Sau đó là mùi Huân Y Thảo dễ chịu. Kế tiếp là hàng lông mi đen nhánh, cong và dài của một đứa con trai. - Có chịu dậy chưa đấy?- Hàn Khương Bảo bực bội quát. Gò má trắng trẻo của cậu ta bỗng nhiên có một vệt đỏ. Cặp mắt của cậu ta gần quá… tôi có cảm tưởng như mình đang bơi… đang bơi… Nụ hôn thứ hai của tôi… Nụ hôn thứ hai của tôi… lại tiếp tục bị cướp đi rồi… - Ngốc, hôm nay cô tự mua đồ ăn sáng đi đấy!! - Hơ… tại sao…?- Tôi chưa kịp nói hết câu, cánh cửa phòng đã bị đóng lại một cái rầm! *** Hôm nay là chủ nhật nên tất cả những người hầu đều được nghỉ. Mẹ của Hàn Khương Bảo đã ra ngoài đi dạo mát. Bố cậu ta thì khỏi nói, hình như chú ấy rất bận… chỉ có một lần duy nhất tôi thấy chú ấy là cái lần đầu tiên tôi bước vào căn nhà này. Ông và Hàn Trân Kỳ có việc đột xuất nên ra ngoài hết rồi. Ngay cả Hàn Linh Linh cũng biến đi hẹn hò cùng tên nhóc Bối Huân (dù chuyện này quả là khó tin =="). Vậy là chỉ còn tôi… đơn thân độc mã ở nhà cùng tên Hàn Khương Bảo thôi sao?? - Nhìn cái gì mà nhìn??- Cái tên này vẫn dùng giọng nói đáng ghét ấy, đưa ánh mắt khó chịu về phía tôi.- Còn không mau đi mua đồ ăn sáng đi?? Cô muốn bị chết đói à?? - Thế sao cậu không đi mua đi??- Hừ hừ, cái đồ khó ưa! Tôi đây còn chưa xử tội cậu cái vụ hồi nãy là may lắm rồi đấy… - Ngốc, hồi nãy tôi ăn rồi!- Cậu ta khịt mũi, sau đó rời khỏi ghế, bỏ đi lên phòng. Cái tên này, nói xong là đi như vầy à?! Chậc… nhưng tại sao… trong lòng tôi lại xuất hiện một cảm giác kì kì thế nhỉ…? _________ - Chương Ba Mươi Ba - Tôi vừa gặm bánh mì vừa đi dưới cái nắng gay gắt chói chang kia. Hu, tên Hàn Khương Bảo chết tiệt! Đưa tôi hai chục ngàn rồi ‘đá’ tôi ra đường không thương tiếc… Ư, ngày chủ nhật mà tôi nghĩ nó sẽ rất đẹp đẽ rốt cuộc lại là một ngày tệ hại đến vầy sao…? Da tôi đã đen sẵn rồi, còn đi ngăm nắng đến cỡ này… chắc thành người Châu Phi luôn quá! Oa oa, tôi không muốn thành người da đen đâu!! Í, mà con đường này sao tôi lại có cảm giác nó rất quen thuộc vậy nhỉ? Hình như… hình như là đường về ngôi nhà cũ của tôi thì phải… Hơ, thôi kệ! Nhân tiện ghé thăm mẹ tôi vậy!! Hai mẹ con tôi đã không gặp nhau cả tháng trời rồi, có chăng cũng chỉ liên lạc qua điện thoại được thôi… Huhu, sao tôi thấy nhớ mẹ quá à!! Mẫu thân yêu dấu của con ơi, con đã trở về rồi đây! - Là la lá… mẹ là tất cả cuộc đời con… la là lá lá… trên cuộc đời này, con chỉ cần mẹ thôi….- Tôi vui vẻ tung tăng ca hát trên đường. Không màng chú ý đến mấy ánh nhìn kì quặc mà mọi người xung quanh dành tặng riêng cho tôi. Hehe, tất nhiên là tôi biết giọng hát của mình giống tiếng vịt kêu như thế nào, nhưng giờ tôi đang vui mà! Khi vui thì có luật nào cấm mình không được quyền hát đâu, hehe! Nhưng mọi sự vui vẻ của tôi đều bị dừng lại đột ngột. Bởi vì… mắt trái của tôi đột nhiên giật giật… mà lại giật rất mạnh… - Mai Bích Nghi!!- Cùng lúc đó một giọng nói hét lớn lên. Hừ, đã bảo là đừng gọi tôi bằng cái tên đó rồi mà! Tôi ghét nhất người nào gọi tôi bằng cái tên ấy đấy! Nên tôi sẽ không quay đầu lại, tuyệt đối không quay đầu lại đâu!! Nhưng sao… Nhưng sao… giọng nói này… nghe quen lắm… Người nào đó đột nhiên đổ nhào vào tôi. Vòng tay ôm chặt lấy tôi… Sau đó lại xô tôi ra thật mạnh, khiến hộp thức ăn tôi đang cầm trên tay cũng bị hất văng. Cả người tôi ngã lăn ra đất. ‘KÉT!!’ Tiếng xe phanh thật lớn… thật gấp… Như một cơn ác mộng… - Có người bị tai nạn rồi kìa!! - Tụi kia!! Đụng người xong rồi chạy đi mất à?? - Không xong rồi, người ta chảy máu quá trời rồi kìa!! Máu… Tôi sợ sệt ngồi dậy, cố gắng lếch tới con người đang nằm trên mặt đường lạnh băng kia. Máu đỏ… chảy… nhiều quá… Tại sao… tại sao… trên môi người phụ nữ ấy vẫn là nụ cười…? Tại sao… tại sao không phải là tôi… mà là… mà là… - Mẹ à…- Tôi lắc đầu thật mạnh. Tôi không tin! Tôi không tin! Đây là cơn ác mộng! Thật sự là cơn ác mộng!! Đây không phải là sự thật!! Không đâu… - Mẹ… mẹ đừng doạ con mà…- Nước mắt tôi càng ngày càng tuôn ra nhiều hơn. Nếu đây là cơn ác mộng… sao giờ này mẹ vẫn chưa ngồi dậy nhìn tôi…? Mẹ vẫn chưa chịu mở mắt ra…? Bà vẫn nằm im một chỗ. Mái tóc xoả dài xuống mặt đường, nhuốm đầy máu đỏ… Khuôn mặt của bà trắng bệch… trắng như tuyết… hai mắt bà nhắm chặt… chặt đến nỗi như không bao giờ có thể mở ra mà trông thấy ánh sáng được nữa… Hình như… hình như… có ai đó đang bế mẹ tôi lên… Không được… không được mang mẹ tôi đi… mấy người định mang mẹ tôi đi đâu?? Định làm gì mẹ tôi?? Tại sao… tại sao tay mẹ lạnh quá… "Mẹ… mẹ đừng chết được không?? Mẹ đã hứa với Tiểu Nghi rồi mà… mẹ đã hứa là sẽ mãi mãi ở bên Tiểu Nghi rồi mà… mẹ đừng chết mà… mẹ đừng chết được không…? Tiểu Nghi hứa… hứa sẽ ngoan hơn nữa mà… mẹ… đừng bỏ Tiểu Nghi… đừng bỏ Tiểu Nghi lại mà…" *** - Này này Khải Minh, bên kia có kem ngon quá kìa!! Hay là anh và em ra đó mua rồi cùng nhau ăn được không?- Trà My chớp chớp mắt, dáng điệu rất chi là dễ thương. - Không!- Lục Khải Minh vẻ mặt lạnh băng, chả cần suy nghĩ mà đáp ngay lập tức. - Anh làm sao thế hả??- Trà My bĩu môi, dậm chân bình bịch.- Không phải anh đã đồng ý hẹn hò với em trong vòng một tháng rồi hay sao?? Đã đồng ý rồi, ít ra thì chiều nó một chút cũng đâu có sao!! Đằng này cậu ta cứ dùng cái khuôn mặt lạnh lẽo đó mà nhìn nó… nếu như vậy thì thà không hẹn hò còn hay hơn ấy! - Phiền phức!- Lục Khải Minh nói đúng hai từ, sau đó te te đi thẳng. Trà My ngẩn ra một hồi, rốt cuộc cũng chạy theo nắm chặt lấy tay cậu. - Cô làm gì thế hả?? Bỏ ra mau!!- Khải Minh nổi giận cố rút tay ra, nhưng càng cố rút thì nó càng nắm chặt hơn. - Không bỏ!! Tuyệt đối không bỏ!!- Trà My kiên quyết hét lớn.- Chúng ta là một cặp!! Nên em có quyền được nắm tay anh!! Cho dù… chỉ trong vòng một tháng thôi… - Chúng ta không phải là một cặp!!- Khải Minh điên tiết đẩy cô ra. - Thế trong lòng anh chỉ có cô ấy thôi sao??- Nó đau khổ hét lên, trong mắt lấp lánh vài giọt lệ.- Anh muốn biết thông tin về cô ấy mà!! Anh muốn biết cô ấy đang ở đâu nên anh mới muốn hẹn hò với em mà!! Em… với anh… chỉ có một tháng thôi… anh chỉ cần đối xử với em tốt hơn một chút nữa thôi mà… thế cũng không được sao…?? - Chương Ba Mươi Bốn - - Tại sao mẹ lại có thể nhầm nhỉ??- Mẹ của Hàn Trân Kỳ nhăn trán lại, ra vẻ nghĩ ngợi.- Rõ ràng là đôi mắt đặc biệt ấy… cô gái đó chắc chắn là con của chủ tịch Mai mà… Hàn Trân Kỳ nhè nhẹ đắp chăn lên người cô bé Mạc Lâm Ni đang ngủ say. Sau đó mỉm cười quay đầu lại, thản nhiên nói: - Không đâu mẹ, giác quan thứ sáu của mẹ luôn rất tốt mà! - Thế à?- Bà nhìn đứa con trai của mình, trong lòng có cảm giác như đã mất đi một thứ gì đó. - Tiểu Kỳ, con lớn rồi nhỉ?- Cậu chớp mắt ngạc nhiên, một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện ngay trong đầu. - Ngốc, ý mẹ là…- Mẹ cậu bỗng dưng dừng lại, ra vẻ bí hiểm. - Con thích cô bé ấy phải không? Trên khuôn mặt cậu đột Nó ngồi sụp xuống đất, khóc nức nở. Đã dùng đến cách đó rồi… chẳng lẽ anh vẫn không muốn tiếp nhận nó sao?? Chẳng lẽ trong lòng anh… cô gái ấy không còn quan trọng gì nữa sao?? - Này cô!- Giọng nói trầm trầm ấm ấm vang lên bên tai. Nhưng nó vẫn không buồn ngẩng mặt lên. - Cao Anh Trà My!- Cậu bực bội hét vào lỗ tai nó. - Hehe, cuối cùng anh cũng chịu gọi tên em!- Nó mỉm cười ngước lên với khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi. Nụ cười của nó đáng yêu như một đứa trẻ con. Tim cậu đập hẫng đi một nhịp. - Đồ… đồ ngốc…- Khải Minh khó chịu thảy cho nó một cái khăn, trên má xuất hiện một vài vệt đỏ. Sau đó tay cậu bối rối chìa ra. Trà My chớp mắt, có phần ngạc nhiên. Rồi nó bật cười, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay ấm nóng trước mặt kia. "KÉT!!" Chiếc xe màu đen đang chạy vụt đi với tốc độ kinh hãi đột nhiên thắng gấp lại. Khải Minh và nó liền quay đầu về phía phát ra tiếng động ấy. Đôi mắt đêm đen của Trà My mở to ra, nhưng sau đó lại tối đen còn hơn mực. Người phụ nữ tóc dài nằm ngửa ra trên đường, trán bê bết máu. Làn da càng ngày càng tái nhợt đi. Kế bên là một cô gái trạc tuổi nó. Cặp mắt xám tro ngấn đầy nước, bàn tay cô gái nắm chặt tay người phụ nữ kia, kêu gào thảm thiết. Mái tóc nâu rối bù phủ xuống, che hết đi khuôn mặt trắng bệch của cô gái. Cô cứ thế mà gào to, không quan tâm đến mọi người chung quanh. - Khải Minh, anh mau gọi cấp cứu!!- Trà My quay lại nói nhanh với cậu, sau đó chạy về phía cô gái kia. Không nhầm lẫn được… cô gái đó.. không ai khác… Chính là Trần Gia Nghi – đứa bạn thân nhất của cô!! nhiên xuất hiện một ‘đám mây’ hồng hồng. Bà bật cười, vỗ vỗ vai đứa con trai đang xấu hổ đến đỏ ửng cả mặt. Có điều… bà phải cảm ơn cô bé kia. Vì người đó đã làm con trai bà thay đổi rất nhiều rồi! - Nhưng mà…- Hàn Trân Kỳ chưa kịp nói hết câu, ở ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa. - Chậc, cô bé tới rồi…- Bà mỉm cười lần hai, nụ cười có vẻ gian tà hơn lúc trước.- Tiểu Kỳ, con ra mở cửa đi! Cậu nhíu mày nghi ngờ nhìn mẹ, khẽ thở dài rồi bước ra mở cửa. *** - Cháu chào bác…- Hoàng Anh Hân đột ngột ngừng cười, như có thứ gì đó đột ngột chặn ngang họng nó khiến nó không thể nào nói được nữa. Cặp mắt kính đang đeo cũng rớt xuống, lộ ra một đôi mắt tím to tròn ngạc nhiên nhìn con người trước mặt. - Cậu…- Nó vội vàng lùi ra sau một bước, khuôn mặt tự nhiên đỏ bừng lên như trái đào.- Hàn Trân Kỳ… tại… tại sao cậu lại ở đây…? - Tại sao tôi lại ở đây?- Cậu nhếch môi, lặp lại câu hỏi, sau đó nhướn mày nhìn Hoàng Anh Hân.- Câu đó đáng ra tôi phải hỏi cậu mới đúng! - Tôi… tôi làm… - Hoàng Anh Hân!!- Mẹ Hàn Trân Kỳ từ trong nhà xông ra, vui mừng ôm chặt lấy nó.- Cháu tới rồi, tốt quá! À, đây là con trai của bác!! - Bác… bác Mạc…- Nó luống cuống xấu hổ đến mỗi muốn té nhào xuống đất. Nhưng sau đó lại đứng trơ ra, hét to lên.- Hàn Trân Kỳ… cậu ta là con của bác sao???! - Oh, phải!- Bà ngạc nhiên, vén mái tóc màu đỏ hung lên, nhìn sang phía con trai mình.- Hai đứa đã quen nhau rồi à?? - Con có việc bận rồi, chào mẹ!- Cậu lạnh lùng đút tay vào túi quần, bước đi thẳng. - Ơ, cái thằng này!!- Bà Mạc lắc đầu bất mãn.- Hôm nay nó bị sao thế nhỉ?? Hoàng Anh Hân cúi đầu, nhưng đôi mắt tím biếc ấy vẫn dõi theo bóng dáng của ai kia. - Hàn Trân Kỳ, cậu nói đi! Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu lại cố tình tránh mặt như vậy hả?? Đó là câu hỏi, với một giọng nói đầy đau khổ và giận dữ. - Đến giờ này cậu vẫn chưa biết là… cậu phiền toái thế nào à? Và đó là câu trả lời, với giọng nói vô tâm đến mức khiến người ta phải sởn tóc gáy. " Phiền toái… Phải, từ ngày tớ gặp cậu… mọi người đều bảo tớ là một đứa con gái phiền toái… Ngày nào cũng tò tò đi theo cậu mà không biết chán. Ngày nào cũng tặng quà cho cậu. Tớ từ lười biếng trở nên siêng năng cần cù cũng là do muốn theo đuổi cậu, muốn được cậu chú ý... Nhưng… thực sự cũng có là gì đâu… khi trong lòng cậu đã có một người khác… không phải là tớ…" - Hàn Trân Kỳ, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu… sẽ không đâu…- Nó khẽ thì thầm, ánh mắt vẫn quan sát một người nào đó, mà người đó thật ra… chưa bao giờ nghĩ đến nó… *** - Này Gia Nghi à…- Trà My đưa tay vẫy lên vẫy xuống liên hồi.- Bà đừng làm tui sợ… sao bà không nói gì hết vậy? Đừng có làm cho tui sợ mà… Đôi mắt không hồn đó… chưa bao giờ nó thấy ở cô bạn thân mình. Đôi mắt luôn thấp thoáng nụ cười, sự vô tư, sao giờ lại trở thành thế này…? Phải chăng đó chỉ là vỏ bọc? - Cô thôi cái trò vẫy tay lên xuống đi được không??- Lục Khải Minh khó chịu quát lên.- Người ta đang bị shock như thế, bộ cô muốn người ta tức đến trào máu mới chịu được à?? - Thế còn đỡ hơn đồ vô tâm như anh… nãy giờ toàn ngồi chơi game điện thoại chứ giúp được ai? Nó bực bội lườm Khải Minh, sau đó quay sang nhìn Gia Nghi. Sắc mặt cô bạn bây giờ vẫn chả khá thêm tí tẹo nào. Bàn tay đặt trên ghế cũng càng ngày càng lạnh. - Cô nghĩ trong đầu tôi lúc nào cũng có duy nhất một từ ‘chơi’ như cô chắc…- Lục Khải Minh làu bàu, tiếp tục chúi đầu vào màn hình di động. Nó im lặng, không nói gì, nhìn về phía căn phòng phẫu thuật đang sáng đèn kia, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi lo sợ. *** Lại là một màu trắng xóa… Tôi ghét màu trắng… Tôi ghét nơi này… Cánh cửa màu trắng kia bật mở thật mạnh. Mẹ nằm trên giường, khuôn mặt xanh xao trắng bệch đến mức kinh hồn. Thân thể mẹ vẫn nằm yên, bất động. Mẹ không còn nói nữa… Mẹ cũng không cười được nữa… Bỗng dưng… trời đất tối sầm. Khuôn mặt mẹ cũng dần biến mất. Tôi không còn cảm nhận thấy thứ gì được nữa… ngoại trừ vòng tay ấm áp của một ai đó. * * *
Posted on: Mon, 08 Jul 2013 09:01:35 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015