KHÁCH SẠN PALACH VÀ NHỮNG ĐIỀU CHƯA LÝ GIẢI - TopicsExpress



          

KHÁCH SẠN PALACH VÀ NHỮNG ĐIỀU CHƯA LÝ GIẢI ĐƯỢC…. KỲ 1 những ai đã tham gia cuộc thám hiểm hotel PALACH ( khách sạn được xây dựng từ năm 1925 và bỏ hoang gần 70 năm) ở Long Hải lúc 2h15p sáng ngày 23/06/2013 sẽ hiểu với những gì diễn ra trong ngôi nhà ấy hôm đó tôi tin Ma là có thật...... 2h15p rạng sáng ngày 23/06/2013 cả đoàn chúng tôi gần 20 thành viên tham gia đợt cắm trại tại Long Hải - tỉnh bà Rịa Vũng TÀu đi ngắm biển về và đi ngang khu vực khách sạn bỏ hoang PALACH. Lúc đi qua chỗ này dường như ko chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều có chung 1 khao khát là lên khám phá nơi bí ẩn này. Đi cùng chúng tôi có bạn Ma Nữ ( sau chuyến tham quan đó chúng tôi đặt bd này cho bạn...) bạn ấy là người địa phương và là hoa tiêu dẫn đường cho chúng tôi. Ma Cây hỏi Ma Nữ: e ở đây có nghe đồn gì về ma chưa. Ma Nữ trả lời 1 cách lạ lùng: ko anh, e chưa nghe ai nói hết ( Chúng tôi ngạc nhiên vì là dân địa phương tại sao lại ko pít nơi này có MA. Trong khi đó, đây là 1 nơi nổi tiêng về ma mà nhìu người biết đến... Điều kì lạ đầu tiên) Sau đó Má Mì và tôi nói với mọi người: ok tất cả chúng ta sẽ lên thám hiểm ngôi nhà này xem sao. Là những người chỉ huy nên chúng tôi rất cẩn trọng khi tham gia các chương trình và đặc biệt là những nơi có dấu hiệu nguy hiểm, chưa bao giờ chúng tôi làm gì mà ko chắc chắn, huống hồ đây là 1 nơi mà chúng tôi chua bao giờ đến, vậy mà chúng tôi đồng ý 1 cách lạ lùng . “Các con ơi ko nên chơi ở chỗ này ở đây có ma đấy!”.Ba người dân địa phương nói với chúng tôi. Và mấy bạn trong nhóm muốn dừng lại. Nhưng cả 3 chúng tôi gạt qua ý kiến và quyết định đi. Khi đi mọi người phải lun nắm tay nhau, không được làm ồn khi tham gia, tôi là người dẫn đầu đoàn thám hiểm. Ma Cây và Má Mì đi theo và quan sát toàn đội, Ma Nữ là hoa tiêu nên đi sau tôi để chỉ đường. Và chúng tôi bắt đầu đi. Để an toàn chúng tôi chỉ đi vòng ngoài của ngôi nhà. khi đi tất cả mọi người đều hăng hái nhưng khi lên đến khu vườn tất cả chúng tôi đều có chung 1 cảm giác run người, ghê sợ. Với trí tò mò, muốn khám phá nên chúng tôi tiếp tục nắm tay nhau bước trên những bậc thang ngoằn ngèo, phủ đầy rêu xanh do lâu ngày không có người đi. Khi đứng trước căn nhà cao bốn tầng được thiết kế theo kiến trúc của pháp, với những tán cây đại rậm rạp, ánh trăng ma ngày rằm , cộng với những cơn gió biển mùa mưa làm cho tất cả chúng tôi có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Bỗng Ma Nữ nói với tôi: Anh đi đường này nè. Chúng tôi đi và nhìn vào căn nhà, những căn phòng tối mờ ảo dưới ánh trăng ,ngôi nhà trông càng ma quái và đáng sợ hơn. Đi được một đoạn thì hết đường. Tôi tò mò và nói với Má Mì: hay 2 Má con mình coi căn phòng phía trước có gì nhé. Cả 2 tiến tới căn phòng dưới cầu thang phụ phía ngoài ngôi nhà đang có ánh đèn. Nhìn qua khe cửa tôi thấy căn phòng này giống như có một người đang ở. Nó có 1 chiếc giường gỗ, 1 cái gối màu đỏ, 1 cái mùng màu xanh được vắt lên cao. tự nhiên lúc đó tôi rùng mình. (Sau khi tìm hiểu thì tôi mới biết căn phòng đó là nơi bác bảo vệ của ngôi nhà đã chết, người ta nói căn phòng ấy cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng sáng đèn từ lâu lắm rồi). Khi 2 má con quay lại, khác với chúng tôi Ma Nữ không hề có cảm giác sợ và còn nói : chúng ta đi tiếp đi không sao đâu. Nhưng ba chúng tôi đã quyết định quay trở lại. Khi đi Ma Nữ lại nói: “ Hay tụi mình lên trên khu vườn đi”…( còn tiếp)
Posted on: Tue, 25 Jun 2013 07:42:23 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015