Kẻ thừa của xã hôi.... _ Đã 6 năm rồi nhưng ký ức - TopicsExpress



          

Kẻ thừa của xã hôi.... _ Đã 6 năm rồi nhưng ký ức ấy vẫn cứ thi thoảng lại hiện về trong giấc mơ của tôi... Những tháng ngày cuồn quật vất vả bên Nhật đã tạo nên con người của tôi bjờ... một kẻ thừa của xã hội... chính xác là như vậy tôi chính là một sản phẩm sai sót và không được xã hội này thừa nhận... Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó... ngày 24/11 năm 2008... cái ngày mà có lẽ là mốc thay đổi cả cuộc đời của tôi... Hôm đó, tôi vất vả đi làm về, ngoài trời đã tối thui và lạnh 2 độ C... tôi đạp xe lóc cóc từ ga minami yono về một cái ổ chuột cách ga 6km... Ở tại cái nơi gọi là ổ chuột đó tôi có những người anh em mà tôi coi là vào sinh ra tử... Có 2 đôi vợ chồng hờ còn trẻ và có một cô bạn rất xinh... và một thiên thần bé bỏng mới trào đời được 3 tháng... Vì tất cả bọn họ cũng giống như tôi ' những kẻ bất hợp pháp' nên chúng tôi fải trốn chui trốn lủi nơi ổ chuột đó và cố gắng tìm kiếm những công việc để kiếm sống... với thời điểm kinh tế khó khăn và công việc khan hiếm nên có thể gọi vào hoàn cảnh đó công việc là sự sống còn đối với chúng tôi... và điều làm chúng tôi sợ nhất chính là THẤT NGHIỆP... vì nếu không có việc đồng nghĩa với việc chúng tôi phải đi làm những việc phi pháp để duy trì sự sinh tồn... chúng tôi gọi đó là 'thiêu thân'... ở một xứ sở tuyệt vời như nhật bản... con người ta đeo đuổi sự hoàn mỹ.. và những người ko theo kịp guồng sống thì bắt buộc phải làm những cv ghê tởm để sinh tồn... đối với những kẻ RA NGOÀI như chúng tôi... thì những từ như 'chợ búa' là để dành cho đàn ông con trai chuyên đi trộm cắp... và con gái ở bên đó thì ko có quyền có khái niệm yêu đương... vì họ buộc phải dựa dẫm vào những người như chúng tôi để sinh tồn... còn ko thì chỉ có đường về nc chăn vịt... những hôm đi chợ được hàng chúng tôi lại cùng hội người việt kiều bên đó đem hàng đi tiêu thụ... chủ yếu là đóng thùng cho bọn du học sinh, hàng xách tay hay gửi sang việt nam bán... và tiền có được thì chia nhau... sau những chuyến đi mạo hiểm chúng tôi lại xả xì trét ở những quán bar của bọn philippin... hoặc bọn thổ... nhảy nhót hát hò và có cả hàng xách tay mang về vì ở đó ko thiếu em chân dài thiếu cơm ăn... điều đặc biệt là những em ấy ko cần tiền... chỉ cần chỗ ăn chỗ ngủ mà thôi... thi thoảng anh em tôi lại mò lên gunma, hay yokohama chơi bạc cùng bọn tàu khựa và lũ philippin... giống hệt sòng bạc ngầm và ở đó có cả luật rừng dành cho những kẻ có ý gian lận... tụi yakuza đứng đằng sau những khu vực đó... tôi thì ko ham hố mấy thứ đó... và thứ khiến tôi nghiện ngập nhất là PACHINKO và SLOT... nói vắn tắt là điện tử xèng... hj hj tôi cũng ngốn vào trò đó hơn 60 vạn yên chứ ko ít.. nếu như ko có cái ngày đó... ngày 27/11 tệ hại đó thì chắc cả cuộc đời tôi mãi mãi sa lầy vào tội lỗi và ko có ngày ngóc đầu dậy... chắc hẳn khi tôi nói đến những thứ dơ dáy như là gái điếm, thuốc lắc, cờ bạc, trộm cắp... thì các bạn có thể nói ngay ra hai từ KINH TỞM... nhưng thưa các bạn cuộc sông của kẻ vô gia cư sống bất hợp pháp của chúng tôi là như thế đó... có những kẻ liều chết nhảy từ tầng 3 của tòa nhà xuống đất để trốn cảnh sát... có những cô gái sẵn sàng ngủ một lúc với 5 thanh niên chỉ vì một bữa cơm... có đứa trẻ chỉ 3 tháng tuổi phải ngủ trong thùng xốp ở ngoài ga 1 đêm vì bố mẹ bị công an bắt... tất cả bọn họ là một kẻ mà xã hội này nói là thừa thãi... nhưng thực tế thì những gì họ làm là để sinh tồn và để cứu giúp gia đình họ nghèo đói ở VN... và họ luôn muốn tìm kiếm một cuốc sống đúng nghĩa của con người... NHƯNG HOÀN CẢNH ĐÃ KHÔNG CHO HỌ MỘT CƠ HỘI ĐỂ LÀM MỘT CON NGƯỜI TỐT... đêm hôm đó, khi tôi bước về nhà... trước mặt tôi là quang cảnh hỗn độn... đôi vợ chồng trẻ đó bế con đến trước mặt tôi nc mắt ngắn nước mắt dài... họ hỏi vay tôi tiền... trên tay họ... đứa trẻ 3 tháng tuổi mặt tái mét... hình như nó bị mắc một căn bệnh gì đó... tôi đau xót móc hết trong ví ra chỉ có hơn 1 vạn yên... với từng đó số tiền làm sao đưa đứa trẻ đi khám chữa bệnh và mua thuốc... hơn nữa họ là người ko có giấy tờ BV nào sẽ cho fép họ đưa đứa trẻ vào chữa bệnh chứ... và câu chuyện cũng từ đó mà ra... người chồng trẻ sn 86 quyết định : ' Anh sẽ bế con vào hiệu thuốc hỏi mua thuốc xem sao... ' và họ vội vàng bế con chạy ngoài trời lạnh tới một hiệu thuốc cách đó 2km... khi đưa đến hiệu thuốc đó... người bán thuốc xem qua sắc mặt đứa trẻ và nói với chúng tôi điều gì đó mà tôi ko hiểu vì hồi đó chúng tôi rất kém tiéng nhật... nhưng may mắn ông ta lấy ra 4 lọ thuốc và một cái máy gì đó ... ông ta đồng ý bán cho chúng tôi những thứ đó với giá là 2 vạn 1 với điều kiện fải có giấy phép chỉ thị của bệnh viện thì mới được dùng những loại thuốc đó... vấn đề thật phức tạp, lúc đó khó khăn.. tiền thì ko có đủ... giấy tờ cũng không... mà nhìn đứa trẻ thì ko ai có thể kìm lòng được... mặt nó đã tái mét rồi... người chồng suy ngẫm một lúc và khuyên chúng tôi đi ra ngoài... tôi hiểu anh ý sẽ làm gì nên đưa ng vợ và đứa trẻ đi tới một ga tàu điện ngầm gần đó... chờ một lúc lâu ko thấy ng chồng quay lại... tôi đã linh tính một điều gì đó ko lành... y như vậy... anh ý bị công an theo dõi và bắt ngay khi lấy được số thuóc thang đó cho con anh ta... quá hoảng sợ chúng tôi vừa chạy vừa lo lắng... người vợ quá xót con và đau lòng khi thấy chồng bị giải đi ngay trước mắt... khi đó chị ấy đã gục xuống và khóc òa... chị ấy gói đứa trẻ vào trong thùng xốp và chạy ra để cứu chồng mình... chị ấy cố gắng giật gói thuốc từ tay anh ấy và vứt cho tôi... tôi cầm túi thuốc và chạy thật nhanh lên tàu và rời khỏi nhà ga... lo sợ bị công an truy đuổi nên tôi cũng nhanh chân rời khổi nơi đó thật xa... tôi vừa đi vừa gọi dt cho một người bạn đến đón đứa trẻ... fải 3 tiếng bắt tàu đi thì anh ấy mới tới được nơi... thật kỳ diệu... khi anh ấy đến và bới thùng rác lên thì đứa trẻ vẫn còn sống... nhận được đt báo tin... tôi vội vàng bắt taxi quay lại ga đó... lúc đó ở ngoài ga vẫn đầy cảnh sát... tôi fải chui vào một nhà hàng và gọi anh bạn đó tới để cho đứa trẻ uống thuốc... và kể lại cho anh ta nghe tất cả mọi chuyện... tôi nhìn đứa bé ... nó không hề khóc mà cứ ngước mắt nhìn... tôi địu nó trên tay và khóc ướt cả khăn chùm người nó... BỐ MẸ CON TUY LÀ ĂN CƯỚP VÀ GÁI ĐIẾM NHƯNG HỌ VẪN LUÔN LÀ NGƯỜI TỐT... VÌ HỌ XIN CON... CON HÃY SỐNG ĐỂ GIÚP HỌ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI NHÉ CON... từ đó trở đi... cho đến tận bây giờ... tôi vẫn luôn nghĩ thế giới này ko có kẻ xấu xa... chỉ là chúng ta chưa bao giờ cho họ một cơ hội để làm lại từ đầu... hay hoàn cảnh của họ bắt buộc họ phải làm thế... TỪ MỘT NƠI NÀO ĐÓ TRONG THẾ GIỚI NÀY... KẺ ĐƯỢC CHO LÀ THỪA THÃI CỦA XÃ HỘI NHƯ CHÚNG TÔI VẪN LUÔN MUỐN ĐƯỢC SỐNG NHƯ NHỮNG NGƯỜI BÌNH THƯỜNG... BIẾT YÊU BIẾT GHÉT... BIẾT KHÓC VÀ BIẾT CƯỜI...
Posted on: Tue, 20 Aug 2013 16:57:54 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015