Thằng Bạn Tôi (Continue) Phần 5: Khám phá mới. Về - TopicsExpress



          

Thằng Bạn Tôi (Continue) Phần 5: Khám phá mới. Về đến nhà tôi chạy ngay lên phòng, tay chân run lẩy bẩy, tim vẫn đập loạn xạ, những gì vừa xảy đến với tôi thật quá kinh khủng. Ngồi một lúc lấy lại bình tĩnh, tôi dần dần hiểu ra rằng rõ ràng oan hồn của Long đang muốn cho tôi thấy những gì suy đoán là sai và nó muốn tôi tiếp tục điều tra làm rõ sự thật. Có thể tôi là người thân duy nhất mà Long tin tưởng nên hồn nó chỉ hiện về với tôi, mong đợi sự giúp đỡ của tôi. Nhưng giờ đây tôi phải làm sao khi mọi hướng điều tra dường như đã rất bế tắc. Như chợt nhớ đến một chuyện, tôi nhấc máy lên gọi cho Tuấn: - Alo, Tuấn à, anh Tr đây - Vâng em chào anh, có việc gì thế anh? - À à … anh muốn hỏi em thêm, liên quan đến chuyện em kể cho anh hôm nọ. Thế … thế… em có nhớ vóc dáng người đàn ông đến đón Lan đêm hôm đó nhìn như thế nào không? - Ơ? Em đâu có bảo anh đó là người đàn ông? Người lái xe đến đón Lan đi là một người phụ nữ anh ạ Tai tôi như ù đi, tôi gác luôn máy bàn mà không để ý Tuấn có nói í ới gì sau đó. Hóa ra hôm vừa rồi do quá tự tin vào những suy luận ban đầu của mình, tôi tự gán luôn tội cho ông Hải và mặc nhiên coi người đến bắt Lan đi là lão. Những gì Tuấn vừa nói lại đã làm đảo lộn tất cả, và càng giải thích rõ hơn vì sao oan hồn Long vẫn hiện về và như báo cho tôi biết nhầm lẫn của mình, yêu cầu tôi tiếp tục điều tra. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có tiếng mẹ gọi dưới tầng: - Tr ơi bê đồ bẩn xuống để mẹ cho vào máy giặt - Vâng ạ Tôi quơ mấy đồ lót vứt góc phòng và mấy bộ quần áo treo trên móc định vác xuống đưa mẹ thì bỗng “bụp”, một vật gì đó rơi vào chân làm tôi đau điếng, đang định văng 1 câu chửi đổng thì nhìn xuống, tôi ngạc nhiên đến lặng người: CHIẾC MÁY ẢNH CỦA LAN nằm chỏng chơ dưới sàn. Sao nó lại có thể ở đây cơ chứ??? Tôi định thần suy nghĩ lại thì chợt hiểu tối hôm đó sau khi 2 đứa chụp ảnh nhà Long về, do quá phấn chấn về dự định điều tra và hân hoan trước chuyện tình cảm với Lan mới nảy nở, tôi đã quên không đưa lại cho Lan chiếc máy ảnh mà cất vào túi áo khoác mỏng. Mừng như bắt được vàng, chạy vội xuống đưa mẹ đống áo quần rồi lao vụt lên phòng, mẹ thấy tôi vội vã lại tưởng tôi đang tập trung học bài liền nói với theo: - Học vừa thôi con nhé, mày cứ như bố mày hồi trẻ, suốt ngày chỉ biết học thôi. Lao lên phòng, ngồi ngay vào máy tính, tôi rút thẻ nhớ của chiếc máy ảnh và cắm vào PC để copy. Đầu óc tôi căng lên tập trung vào từng tấm ảnh cop ra được. Phải có đến tổng cộng vài chục chiếc. Đầu tiên tôi mở những tấm do Lan chụp ở phòng khách, tôi xem rất kỹ và chăm chú, tập trung tìm điểm kỳ lạ đó. Xem 1 lượt, chưa tìm được, tôi xem lại lượt nữa, lần này nhìn kỹ hơn, nhiều lúc zoom vào cẩn thận từng góc. Nhưng sao lạ quá, đã xem kỹ năm lần bảy lượt mà tôi vẫn không thể phát hiện ra điểm khác lạ mà tôi cần tìm. Cứ ngồi lỳ trước những tấm ảnh như vậy vài tiếng đống hồ, mắt đỏ au lên vì mỏi nhưng tôi thật sự vẫn bế tắc, Long ơi sao mày không hiện về chỉ cho tao điểm đó đi… Vừa nghĩ đến đó tôi thấy tay nắm cửa phòng mình vặn nhè nhẹ xuống, “cọt kẹt cọt kẹt” tiếng cánh cửa mở ra thật chậm, thấy hơi giật mình tôi thét lớn: - AI THẾ? - Bố đây, bố thấy con học khuya quá nên mang lên cho con cốc nước cam, đừng thức muộn quá không tốt cho sức khỏe con nhé. Tôi với tay tắt mấy tầm hình trên máy tính và giở vội quyển Toán nâng cao ra để trước mặt. - Vâng ạ , con cảm ơn bố. Bố tôi đưa tôi cốc nước cam ông vừa pha và ngồi lên giường. Ông vẫn thế, tính lầm lì ít nói nhưng rất quan tâm đến mọi người, đặc biệt tôi biết ông yêu tôi rất nhiều. Mẹ kể hồi xưa yêu bố nhất ở điểm đó, tuy có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng mẹ vẫn chọn bố vì tính cách thật lòng chân tình và sâu sắc của ông, hơn nữa trong lớp Đại Học thời bấy giờ, ông luôn đứng top đầu về những môn học tự nhiên, đặc biệt là Toán. Hiện ông đang là trưởng khoa Toán ĐH Bách Khoa HN. Có lẽ thừa hưởng gen di truyền của bố nên tôi học cũng rất khá Toán, đã có nhiều lần tôi bỏ cả tuần chỉ để nghĩ một bài toán của bố giao để rồi hét lên như 1 thằng điên khi tìm được lời giải và được bố thưởng cho một quyển sách dày cộp nói về cuộc đời các nhà Toán học đương đại. - Con giải được bài Toán bố cho tuần trước chưa? - Dạ … con chưa ạ… con … chưa nghĩ ra. Con đang bị tắc ở phần tìm sai khác của hệ phương trình phi tuyến tính mới và hệ phương trình chuẩn phân bố Gauss. Con nghĩ mãi chưa ra bố ạ. - Con đã thử phương pháp tính sai khác Page-Hinkley chưa? Mà bố cho con 1 gợi ý nhé, đừng mê mải quá với hệ mới mà bài toán bắt chứng minh, hãy quan tâm tới cả hệ chuẩn ban đầu quen thuộc. Bố tin chắc con sẽ tìm ra lời giải. Nói rồi ông xoa đầu tôi và đi về phòng. Tôi ngồi ngơ ngẩn nghĩ về lời gợi ý của ông, rồi bỗng liên tưởng đến công việc mình đang làm. Phải rồi, để tìm điểm sai khác ở cái mới thì tốt nhất ta nên dựa vào cái cũ có từ trước. Tương tự vậy, để tìm điểm kỳ lạ của căn phòng thì tại sao ta không xem lại những tấm hình cũ của căn phòng trước đây, khi mà Long vẫn chưa bị mất tích. Quá vui sướng với ý tưởng mới này, tôi vội mở ngay thư mục ảnh có những tấm ảnh cũ chụp ở nhà thằng Long. May quá đây rồi, tôi tìm thấy thư mục có chứa ảnh dạo chụp hôm sinh nhật nó, cũng may hồi đó chúng tôi chụp khá nhiều ảnh, có đủ góc khác nhau trong căn phòng. Nhìn những hình ảnh hồi đó làm tôi thấy buồn và nhớ thằng bạn kinh khủng, cảm xúc dâng trào nghèn nghẹn ở cổ họng. Cứ mỗi tấm ảnh tôi lại đem so với tấm ảnh mới chụp được ở những góc tương tự. Đang xem dở tôi chợt dừng lại ở một góc, ở tấm ảnh cũ tôi và Long đang cùng cầm mỗi đứa 1 miếng bánh gato trát vào mặt nhau nhoe nhoét, nhưng ở phía sau… phía sau là cái tủ kính bầy mấy chai rượu của ông Hải, và …. ĐÂY RỒI, tôi đã phát hiện ra điểm khác lạ khi đem so với tấm hình mới. Vui mừng quá đỗi tôi ngồi trân trân nhìn 2 tấm hình, đầu óc vô cùng hưng phấn. Điểm khác lạ đó chính là những tấm đề can hình sôn-gô-ku của thằng Long dán đầy mặt kính của chiếc tủ ở trong tấm hình cũ, nhưng trong tấm hình mà Lan chụp hôm đó, những tấm đề-can đó đã không cánh mà bay. Long vốn rất thích nhân vật truyện tranh sôn-gô-ku, nó thường tiết kiệm tiền ăn sáng để mua poster, đề-can về dán trong phòng riêng, dán chán trong phòng nó dán cả xuống tủ kính phòng khách. Quá quen với chiếc tủ kính dán đầy đề-can sôn-gô-ku, bảo sao sau hôm Long mất tích tôi thấy có gì khác khác. Nhưng tại sao những tấm đề-can đó lại biến mất? có liên quan gì đến việc mất tích của Long? Nhớ lại hình ảnh oan hồn hiện về trong cơn ác mộng với máu me be bét chảy trên đầu, tôi đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Lập tức tôi vạch ra một kế hoạch mới, một kế hoạch liều lĩnh nhất mà trước nay tôi chưa từng nghĩ đến. Phần 6: Hành động. Trời Hà Nội cuối xuân chưa vào hẳn hè, ban ngày nắng nóng nhưng về tối muộn lại có nhiều gió và se se lạnh. Không biết có phải do quá lo lắng trước phi vụ hành động sắp tới không mà người tôi thấy ớn lạnh, đang ngồi thu lu ở một quán nước đầu ngõ nhà thằng Long, tay cầm chén nước chè nóng mà thi thoảng tôi vẫn nổi da gà. Tôi định bụng ngồi đây đến khoảng đúng 12h đêm rồi sẽ tiến hành phi vụ mà mình đã vạch sẵn trong đầu. Kế hoạch của tôi đêm nay là đột nhập vào nhà Long và tìm hiểu cho rõ vấn đề, đặc biệt là cái tủ kính phòng khách, sự thay đổi đó chắc chắn không phải không có nguyên nhân. Đang miên man ngồi nghĩ thì bà bán nước bắt chuyện với tôi, giờ này đã quá muộn, một thằng học sinh lớp 9 mặt non choẹt hiền hiền như tôi mà còn ngồi đây kể cũng hơi lạ: - Cháu là bạn thằng Long đúng ko? Bà thấy chúng mày hay đi cùng nhau qua đây. Sao hôm nay ngồi quán bà muộn thế? - Dạ … cháu… - Mà chuyện thằng Long kể cũng lạ ghê, mấy hôm rồi cũng có mấy chú đồng chí công an khu vực qua hỏi bà thông tin, khổ, bà có biết gì đâu, bà chỉ biết Long cũng như mày ý, ngoan lắm, suốt ngày chỉ thấy cắp sách đi học, mà gặp bà là khoanh tay chào. Thanh niên bây giờ được như chúng mày hiếm lắm. Khổ thân thằng bé bỏ nhà mấy hôm rồi mà không thấy về. Nói đến đây một cơn gió ùa qua quán, chiếc bóng đèn điện đang treo trên tấm mái đung đưa làm cho bóng của mọi vật trở nên chao đảo… Lại có thêm mấy thanh niên đỗ lại vào uống nước, tranh thủ lúc bà lão tập trung bán hàng, tôi đứng dậy đi vào ngõ nhà thằng Long. Cái ngõ hôm nay tối thế, cơn mưa lúc chiều khiến cho đường trở nên trơn trượt, tôi vài lần suýt ngã nên phải nép sát vào cạnh tường để tránh mấy vũng nước đọng. Đâu đó quanh đây lại có tiếng mấy con mèo hoang kêu gào đối nhau từng hồi, thêm cả tiếng ve râm ran càng làm không khí trong ngõ thêm ai oán. Căn nhà thằng Long đã hiện ra trước mắt, nhìn lên thấy đèn đã tắt hết, tôi cho tay vào túi kiểm tra lại chiếc đèn pin mang đi từ nhà. Hít một hơi dài lấy tự tin, nhìn quanh xem để chắc chắn không có ai, tôi khéo léo trèo qua chiếc rào sắt phía ngoài cùng rồi nhảy vào phía trong 1 khoảng sân nhỏ. Gì chứ việc leo vào phòng thằng Long trước đây đã vài lần tôi làm rồi, nhất là mấy lần nó bị phạt không được ra khỏi nhà, tối tối tôi hay trèo vào chơi cùng cho nó khỏi buồn. Chính vì vậy giờ đây công việc trèo vào phòng nó trở nên thật đơn giản, tôi nhanh nhẹn bám vào đường ống cống và leo thoăn thoắt lên. Cũng may cửa sổ không chốt ở trong, tôi nhẹ nhàng trườn người vào, cố không để gây tiếng động rồi rón rén đi ra khỏi phòng nó để xuống tầng 1 phòng khách. Nhà này thì tôi thông thuộc như nhà mình nên không gặp khó khăn gì với việc mò mẫm đi trong bóng tối. Xuống đến phòng khách tôi rón rén tiến về phía chiếc tủ kính rồi bật đèn pin lên, soi kỹ vào vị trí chiếc tủ và cái bàn gỗ bên cạnh. Ngồi lúi húi soi xét một lúc thì tôi chợt phát hiện ra một dấu vết màu đỏ phía sau cái chân bàn kê cạnh cái tủ kính, vết này khuất phía sau chân bàn nên cũng khó phát hiện. Tiếp tới tôi mò bàn tay xuống gầm tủ kính, và… đúng như dự đoán, có 1 vài mẩu kính vỡ còn rất mới, bốc vài mẩu đó lên tay, soi đèn pin vào thì tôi thấy chúng bị nhuốm đỏ, đưa lên mũi ngửi thì đúng một mùi tanh tanh của máu. Tất cả những bằng chứng thu được thật đúng theo những lập luận của tôi, vậy lần đột nhập này kể ra cũng khá thành công. Đang vui mừng vì kết quả đạt được thì tôi bỗng giật bắn mình nghe thấy tiếng kẽo kẹt ở tầng trên. Tắt vội đèn pin tôi ngồi im thin thín để lắng nghe, tiếng kẽo kẹt vẫn lặp lại đều đều. Quái lạ, giờ này đã khuya lắm rồi, tiếng động kỳ quái đó ở đâu ra nhỉ. Lúc đó tim tôi đập thình thịch, da gà nổi hết lên, băn khoăn không biết có nên lên tầng tìm hiểu không. Mà đằng nào muốn thoát ra khỏi ngôi nhà tôi cũng phải vào lại phòng thằng Long ở tầng 2 để trèo ra. Tôi rón rén đi lên tầng 2. Phòng mẹ và dượng thằng Long ở ngay cạnh phòng nó, nếu muốn đi vào phòng nó thì phải đi qua trước cửa phòng 2 vợ chồng, mà lạ nhất lúc này đây tôi thấy có ánh đèn mờ mờ chiếu ra từ cánh cửa khéo hờ phòng 2 ông bà, nói đúng hơn, sau khi ông Hải tự tử, giờ chỉ còn là phòng của 1 mình bà Mai. Càng đi lên cầu thang tiếng kêu kẽo kẹt càng rõ dần, có vẻ như chúng phát ra từ trong phòng bà. Tôi định mặc kệ tiếng động đó và thoát ra ngoài qua phòng Long, nhưng tính tò mò thôi thúc tôi phải tìm hiểu nguyên nhân của âm thanh kỳ bí này. Tôi rón rét bước từng bước, nhè nhẹ tiến lại gần cánh cửa đang khép hờ, lúc này ngoài tiếng “cót két” tôi còn nghe được cả tiếng thở rất mạnh của bà. Quá ngạc nhiên, tôi nhẹ nhàng ghé mắt nhìn vào qua khe cửa. Một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt làm tôi suýt kêu lên nhưng đã kiềm chế lại được: bà Mai lúc này không mảnh vải che thân, đang ngồi trên người một gã đàn ông lạ mặt nằm ngửa trên giường, bà hì hục nhún phía trên, miệng thở dốc, thỉnh thoảng rên lên từng hồi. Mặt gã nhân tình nhăn nhó rên rỉ vì sung sướng. Hai người quan hệ với nhau mải mê mà không biết đến sự có mặt của tôi phía ngoài cửa. Vậy là bà Mai có nhân tình, không biết việc họ có quan hệ lén lút với nhau đã diễn ra lâu chưa. Nhớ lại bộ dạng khóc lóc ra vẻ khốn khổ hôm phát hiện ông Hải tự tử mà tôi thấy thật ghê tởm con đàn bà lăng loàn này. Đang định tiến về phòng thằng Long để thoát ra thì “Cộp”, chiếc đèn pin trong túi áo khoác tôi rơi ra. Tôi thấy tiếng cót két của chiếc giường dừng lại, giọng bà Mai đanh đá thét lên: - AI ĐẤY? Tôi nhặt đèn pin rồi nhanh chân lủi vào phòng thằng Long, định trèo ngay ra cửa sổ nhưng có lẽ là không kịp, tôi nghe thấy tiếng chân của 2 người rầm rập chạy ra khỏi phòng họ, đèn hành lang tầng 2 bật sáng, tôi vội chui vào gầm giường. Vài phút sau thấy 2 người cùng nhau đi vào phòng thằng Long, đèn phòng bật sáng. Tôi nấp dưới gầm giường chỉ nhìn thấy chân 2 người đi vào, gã kia đi trước luôn miệng nói to: - Ai đấy? Ra đây ngay!!! Tôi nghe thấy giọng bà Mai run rẩy: - Anh ơi, em sợ quá, hay nhà mình có … có… ma? - Vớ vẩn, ma mãnh gì, em đừng nói linh tinh - Anh ơi em sợ lắm, hay oan hồn thằng Long và lão Hải hiện về anh ơi, em sợ lắm! - Em im đi, đừng nói nhảm. Nghe đến đây dường như mọi chuyện đã vỡ lẽ ra tất cả, thật là khốn nạn quá mà, mụ đàn bà lăng loàn đã ngoại tình lại còn giết hại cả thằng bạn tôi và ông dượng. Tuy có mừng vì đã phát hiện ra chân tướng hung thủ, nhưng lúc này đây tôi rất run sợ, nếu bị đôi gian phu dâm phụ này phát hiện thì liệu chúng có giết luôn tôi đi để thủ tiêu nhân chứng vì tôi đã biết quá nhiều điều không. Bước chân của lão nhân tình tiến ngày càng gần chiếc giường, và chỉ tích tắc nữa thôi gã sẽ ngó xuống gầm giường thì … “MÉOOO”, một con mèo đen từ đâu lao từ hành lang vào phòng và nhảy ra khỏi cửa sổ làm bà Mai giật mình hét lên 1 tiếng “Á”. Gã đàn ông cười cười bảo bà: - Đấy, em thấy chưa? Chỉ là con mèo hoang nó đi nhầm vào nhà mình gây ra tiếng động, thế mà em cứ bảo ma với chả mãnh. Ra đây anh yêu nào cưng. Rồi 2 người lại quấn quít trêu ghẹo nhau, họ tắt đèn phòng Long và đi về phòng, có thể lại tiếp tục hành sự. Nằm chờ một lúc cho họ “xong việc”, khi đã thấy yên ắng tôi mới nhẹ nhàng chui ra, trèo qua đường cửa sổ và đi ngay về nhà. Phần 7: Vạch mặt Về đến nhà tôi vẫn không hết bàng hoàng trước những gì vừa biết được. Sự thật đã quá rõ ràng, bà Mai ngoại tình, có thể trong một lần đã bị Long tình cờ bắt quả tang, sợ bị phanh phui đôi gian phu dâm phụ đã hãm hại Long khi cậu chạy qua phòng khách, có lẽ cuộc ẩu đả đã khiến Long ngã làm vỡ tủ kính. 2 người đã vội vã lau rửa hết những dấu vết và thay kính mới cho cái tủ, nhưng họ đâu có ngờ tôi lại tìm ra sự biến mất của những tấm đề-can. Sau đó, có thể ông Hải đã phát hiện ra điều gì, họ đã giết luôn ông và dựng hiện trường tự tử treo cổ giả. Trước sự sáng tỏ của mọi việc, tôi nằm trên giường mà đầu óc phấn chấn quá không thể ngủ được. Tôi cũng nghĩ đến Long, chắc chắn con mèo đen vừa rồi xuất hiện trong phòng là cậu ta đã giải cứu tôi khỏi gã nhân tình đó, chúng đã giết 2 người thì giết thêm tôi cũng chả có gì quan trọng, mà hơn nữa việc tôi đột nhập chẳng ai hay biết, như thế tôi sẽ lại biến mất như Long và Lan. Khi đã hiểu hết ra sự việc, tôi lập tức muốn lên một kế hoạch vạch mặt hung thủ. Khó một nỗi sẽ không ai tin tôi, một thằng bé lớp 9, hơn nữa bằng chứng thì tôi không hề có, chẳng nhẽ lôi chuyện hồn ma ra để kể thì các chú công an chắc chắn sẽ chỉ cười và coi tôi như thằng hoang tưởng. …………………….. Hôm sau tôi qua nhà Tuấn, rủ nó ra một quán nước và nói chuyện: -Tuấn này, anh có việc muốn kể cho em nghe. Và tôi kể hết cho nó, không giấu một chi tiết nào kể cả những điều kỳ bí nhất. Mặt Tuấn thay đổi liên tục cảm xúc, từ bất ngờ, sợ sệt, rồi đến kinh hoàng. Nó cứ há hốc miệng ra nghe cho đến khi tôi kết thúc câu chuyện: -… đấy, chuyện là như thế, bây giờ anh muốn em cùng hợp tác với anh để xử lý vụ này, lật mặt hung thủ, bắt chúng phải đền tội và giúp cho hồn ông Hải, anh Long … được siêu thoát. Nhắc đến tên ông Hải, Long tôi định nói thêm “và Lan” nhưng lại không muốn nói ra, vì tôi vẫn còn đang rất hy vọng là nàng còn sống. Lý lẽ nhỏ nhoi, thậm chí hơi có phần hão huyền mà tôi muốn níu kéo đó là từ hôm Lan mất tích tôi không một lần nào thấy oan hồn nàng hiện về như của Long. Tuy biết là rất mong manh, nhưng tôi vẫn muốn hy vọng. - Em sẵn sàng cùng anh giải quyết vụ này. Vậy anh có kế hoạch gì chưa? Câu hỏi của Tuấn cắt đứt mạch suy nghĩ nhung nhớ của tôi về em Lan. - Kế hoạch là thế này, à mà em có biết rằng em có vẻ ngoài rất giống anh Long không? … Tôi kể tỉ mỉ kế hoạch cho Tuấn, cu cậu có vẻ hứng thú lắm, gật đầu lia lịa. ………………………….. Tối đó, tôi đứng một mình ở bãi đá sông Hồng trên quận Tây Hồ. Tôi có quen vài ông anh hơn tuổi, mấy ổng thường bảo có người yêu mà dắt ra đây tình tự lúc chiều tà hoặc buổi tối thì lãng mạn, thơ mộng vô cùng. Vẫn thầm nhủ lúc nào có người yêu sẽ dẫn ngay ra đây để thử tận hưởng cái lãng mạn đó, nhưng đâu có ngờ lần đầu của tôi ra đây hẹn hò lại là với … bà Mai. Sao đã 21h rồi mà bà vẫn chưa tới nhỉ. Bà mà không tới thì kế hoạch đổ bể hết. Quang cảnh nơi đây hoang sơ quá, thảm cỏ xanh bên cạnh bãi cát trải dài, đằng sau là những cánh đồng lau um tùm, tất cả làm nền cho một dòng sông Hồng mênh mang chảy về một nơi xa xăm. Giờ này bãi đá chỉ còn một mình tôi đứng co ro trước những cơn gió lạnh thổi, làm xào xạc những rặng lau, nước sông lăn tăn phản chiếu ánh đèn le lắt của những hộ dân gần đó tạo nên một quang cảnh hơi rờn rợn. Đúng lúc này tôi nghe thấy có ánh đèn và tiếng xe máy tiến tới từ xa. Đoán là bà Mai tôi giơ tay vẫy vẫy ra hiệu. Gần đến nơi bà tắt máy xuống xe, đến cạnh tôi, bà hỏi: - Tr hả cháu, sao tối nay hẹn bác ra đây có việc gì gấp thế? - Chào bác, vâng… thì việc liên quan đến Long bác ạ. Mặt bà biểu lộ sự ngạc nhiên nhưng lấy lại được ngay bình tĩnh, cố tỏ ra vẻ vồn vã, bà hỏi: - Sao??? Cháu có tin của Long rồi hả? Ôi may quá! Đi, lên xe, chở bác đi gặp nó đi cháu! Tôi thấy thật sự phục bà vì khả năng đóng kịch rất tài tình, nhìn bà lúc này có khác nào một người mẹ rất sung sướng khi sắp tìm lại được đứa con mất tích. - Không cần đi đâu đâu bác, Long đang ở ngay đây này. Lần này tôi thấy mặt bà Mai biến sắc, ấp úng không nói được câu nào. Đúng vậy, không hoảng hốt sao được khi bà biết chắc Long đã chết, nay lại bảo Long ở ngay đây. Đúng lúc đó từ trong bụi lau phía sau lưng tôi, một bóng trắng bước ra, đúng dáng thằng Long, cao cao, gầy gầy, đầu húi cua, nghẹo cổ sang một bên, mắt trợn ngược trắng rã, 2 cánh tay dơ thẳng lên đằng trước, tiến chậm chậm về phía chúng tôi. Bà Mai thét lớn - KHÔÔÔNGGGGGGGG!!!! Long ơi tha cho mẹ!!!! Rồi ngã quị xuống, run lẩy bẩy, lết giật lùi về đằng sau, mắt nhìn bóng trắng kinh hãi, mồm há hốc không nói được chữ nào. Tôi sợ bà hoảng quá mà ngất đi thì hỏng kế hoạch, bèn ra dấu cho “cái bóng trắng” do Tuấn đóng giả đừng tiến thêm nữa rồi lao thẳng đến bà Mai và hét lớn: - Bà hãy thú tội hết đi, bà đã giết thằng Long phải không??? Tại sao??? Bà không nói thì hôm nay nó sẽ bóp cổ bà đến chết để đòi mạng. Bà Mai lúc này run lẩy bẩy, mặt cắt không còn hột máu, khóc nức nở, nói không thành tiếng, phải 1 lúc sau bà ta mới bắt đầu lời thú tội của mình, tôi cố dướn ngực mình gần miệng bà để chiếc máy ghi âm có thể ghi rõ lại được lời thú tội của mụ đàn bà dâm loàn này. Những gì bà Mai tự thú không nằm ngoài những suy đoán của tôi. Buổi chiều hôm đó Long được tan học về sớm đã vô tình phát giác ra việc bà Mai dẫn nhân tình về nhà. Nhìn thấy Long, gã nhân tình đã ngăn cản cậu chạy ra ngoài vì sợ cậu đi báo với ông Hải, xô đẩy nhau gã đã vô tình giết chết cậu làm cậu ngã vào tấm kính của tủ rượu phòng khách. Đôi gian phu dâm phụ đã xóa dấu vết hiện trường, thay kính và đem xác Long đi chôn ở một bãi đất hoang vùng ngoại ô, bãi đất này chỉ có một căn nhà hoang cấp 4, gã nhân tình kia mới mua và dự định sẽ xây nhà nghỉ để kinh doanh. - Thế còn Lan? Bà … đã làm gì cô ấy??? Bà tiếp tục khai, sau khi thấy tôi với Lan về tối đó, bà liên lạc và kể lại việc cho gã nhân tình, lão đó nghi ngờ chúng tôi điều tra và bắt bà phải thủ tiêu Lan để cướp cái máy ảnh. Bà lái chiếc dream của ông Hải, đi vòng đường khác đến rình ở ngõ cách nhà Lan mấy nhà, khi thấy tôi đi rồi bà phóng xe tới giả vờ nói đã tìm thấy Long và muốn nhờ Lan đi cùng để giúp đỡ. Sau khi chở Lan đến khu đất căn nhà hoang, bà không tìm được cái máy ảnh, tra khảo gì cô cũng không nói, nhưng lại không đủ gan giết chết Lan, không biết phải làm gì bà đã trói và nhốt Lan vào căn nhà hoang đó, ngày 1 lần bà đem đồ ăn thức uống đến cho cô. Gã nhân tình và bà đã có âm mưu chờ vài ngày nữa rồi sẽ liên lạc với cha mẹ Lan để tống tiền. Sau đó bà có khai thêm đã cùng gã bồ nhí lên kế hoạch thắt cổ giết chết ông Hải và dàn cảnh tự tử. Nói đến đây thì đoàn công an từ trong bụi lau mà tôi đã nhờ bố liên lạc và thuyết phục họ ẩn nấp và thực hiện âm mưu này bước ra, còng tay và bắt bà Mai. Ngay sau đó tôi cùng toán công an theo lời chỉ của bà Mai đến căn nhà hoang ở ngoại ô, phá cửa xông vào thì thấy Lan gần như đã lả đi vì kiệt sức. Tôi lao vào ôm chặt lấy nàng và bật khóc. Nàng được các bác sỹ đưa vào khoa hồi sức cấp cứu, may sao đã vượt qua được cơn nguy kịch. Gã nhân tình cũng bị bắt ngay đêm hôm đó. ……………………………. Sau cả một đêm ngồi thức trắng bên giường bệnh và nắm chặt tay Lan, lúc gần sáng tôi mệt quá nên ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy bóng hình Long và ông Hải đang đi về phía xa xăm, nơi có nguồn sáng rực rỡ, gương mặt họ nở một nụ cười mãn nguyện, giơ tay vẫy chào tôi rồi biến mất. Tôi định giơ tay lên vẫy chào lại thì thấy bàn tay mình bị rung rung … bừng tỉnh thì thấy Lan đang lay tay mình. Nàng nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ như hoa, đôi má lúm đồng tiền càng làm Lan dễ thương hơn. Ánh nắng bình minh chiếu qua cửa sổ phòng bệnh khiến đôi má em thêm hồng, nhoẻn miệng cười nhìn tôi em nói: - Em đã tưởng là … không bao giờ được gặp lại anh nữa. Tôi không nói gì chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy chân tình, nắm nhẹ lấy bàn tay và mỉm cười trìu mến. Như chợt nhớ ra điều gì, tôi rướn người thơm nhẹ lên trán Lan rồi nói: - Em chờ anh một lúc nhé. Nói rồi tôi chạy ra ngoài bệnh viện, mua cho nàng cặp lồng cháo để ăn sáng, rồi đi đến một bốt điện thoại công cộng, ấn số gọi cho Tuấn: - Alo - Tuấn hả em, anh Tr đây, hôm qua vội theo đoàn công an đi tìm chị Lan, anh quên không cảm ơn em đã đóng giả oan hồn Long nhé, mà em đóng đạt thật đấy, anh cứ nhớ cái vẻ mặt thất thần của bà Mai mà buồn cười. - Ơ… ơ… anh Tr này … em đang định liên lạc với anh để xin lỗi, vì tối qua em không được bố mẹ cho ra khỏi nhà đến đóng giả anh Long giúp anh. Cặp lồng cháo trên tay tôi rơi xuống đất …
Posted on: Mon, 24 Jun 2013 16:12:30 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015