Tiếng còi cấp cứu như xé nát màn đêm lạnh còn bỏ - TopicsExpress



          

Tiếng còi cấp cứu như xé nát màn đêm lạnh còn bỏ sót lại của mùa đông. Lạnh tháng 2 không se xắt nhưng nó mang một chất buồn thật khó tả. Và cứ thế,chiếc xe mang người đi trong cái đêm trời mưa heo hắt đó. "Tút....tút......vỢ à,dậy đi cô pé của anh.em ko mún dậy muộn để rùi lại phải chép bản kiểm điểm chứ ...." Như bao ngày khác,Nó mở máy.Lục danh bạ và tìm số máy người con gái Nó yêu thương.Nó cảm thấy đó là một niềm hạnh phúc mà không phải đứa k0n trai nào cũng có được.Nó sống hạnh phúc.Nó có một người luôn nhớ đến Nó và mỗi sáng những lời nói ngọt ngào đầu tiên của ngày mới mà Nó có thể nói đc là những tiếng gọi vỢ trong phone.Những âm thanh ngọt ngào bất tận mà Nó mún nói. "chỒk à,toàn dậy mụn thui.Đi học muộn toàn phải chép bản kiểm điểm ngại lắm.vỢ còn 20 bản kiểm điểm này...... Thế hả,thui tự chép đi Ko,chồk chép hộ vợ nhé,vợ biết chồk thương vợ nhất mà. Thế mà thương vợ à,hay mỗi sáng chỒk sẽ đánh thức vỢ dậy...đc ko? Ừhm ...nhớ nhé" Nó ngồi thần ra và nghĩ lại.Nó cười và tiếp tục chui vào trong chăn ngủ tiếp.Dường như ánh mắt Nó như mỏi mệt.Nó đã thiếu ngủ cả tuần nay.Nó ngủ thiếp đi.Chiếc điện thoại lóc cóc rơi xuống giường....Mặc kệ đi.Và sớm mai,Nó còn nhiều việc phải làm nữa. "Dậy đi con,đến giờ đi học rồi....." Nó lò mò dậy và mò mẫm chiếc đt.Chẳng thấy đt đâu Nó ngáp lấy 1 cái và hỏi. "Mẹ ơi,mấy giờ rồi ... 8h30 rồi,lại muộn học cho mà xem.Suốt ngày thức khuya thức hôm chat chit.Không chịu ăn gì.Cả tuần nay thì đi suốt người gầy dộc như bộ xương.. Vâng,cho con xiền......" Tập tễnh bước ra toilet.Nó soi lại bản mặt của mình sau lời miêu tả của mẹ.Vẫn thế,mắt có đỏ 1 chút má có hóp 1 chút thui nhưng mà không sao..Nó nghĩ thầm.Nó chuẩn bị tắm rửa quần áo thật tươm tất và đi học.Sáng dậy muộn ngày nào cũng như ngày nào.Đi đến trường có ăn được gì đâu.Lại thêm cái bệnh dạ dày .Ăn trái bữa sẽ đau thành thói quen.Nó cũng chẳng ăn gì nữa.Và cứ thế người Nó gầy đi gầy đi..... Lết được cái xác vào lớp thì cũng chỉ còn 1 tiết.Nó đứng ở ngoài đợi chuông tan.Chán chẳng biết còn gì làm.Nó nhớ đến người Nó yêu.Nó lại móc đt ra nhắn tin... "vỢ yêu à,v đang làm gì thế.Học tiết mấy rùi.Hum nay có đi học muộn không đấy.Khi nào tan thì nt lại cho c nhé....c nhớ v lắm" 10" sau "Sốt ruột quá,mạng chán ơi là chán.Nhớ v quá....." 7" sau "V à v đang làm gì thế,sáng c đi học muộn bị đứng ở ngoài....òe òe ..." 5" sau "Sắp đc vào lớp rùi V iu ơi.Nhớ V lắm,mai chúng mình đi chơi nhớ....." 2" sau "v à,mai mẹ làm cơm đó.Sang nhà c ăn cơm nhé,sang mà học cách làm vỢ làm mẹ đi, sau về còn nấu kơm cho c.Nhắn lại cho c nhé...hì hì...." 6" sau Chuông reo.Thế là đc vào lớp,Nó cất điện thoại vào túi và khẽ lấy tay xoa xoa mặt.Xoa lên vùng mắt ướt đẫm và đỏ ngầu.....Nó thất thểu bước lên lớp....Có giọt nước rơi xuống trên đường Nó đi. rơi thành giọt .....thấm ướt đẫm cả mặt đất và cứ tiếp tục theo Nó ....cho đến khi vào lớp. Ngày thứ 2: 5h55": "Tút....tút. V à,dậy đi nhớ. hum nay c đc nghỉ c ngủ thêm 1 tí hum qua c thức khuya quá.Dậy đi học ngay lun nhớ.." Nó giập máy và chớp chớp mắt.Òe,hôm qua thật là chán.Nó vứt cái đt xuống góc giường và lại nằm ngủ.Nó trùm chăn kín mặt.Mắt nhắm nghiền vẫn ko che đc những tia máu đỏ lòm ở mắt.Mắt dưng dưng và sưng lên.Chắc hẳn Nó phải thức và khóc thật nhiều.Nhưng Nó thật hạnh phúc sao Nó lại phải khóc. 8h "Dậy đi con,hum qua muộn học người ta gọi điện về cho mẹ đấy Hum nay con đc nghỉ mà,mẹ cho con ngủ 1 tí đi Có thật là nghỉ ko,để mẹ gọi cho lớp trưởng. Thật mà,mẹ đi ra cho con ngủ đi. ....... À mà này, mẹ cho con xin xiền..." Cánh cửa phòng đóng lại và không để lại một chúc nắng nào trong căn phòng.Căn phòng trở lại một màu đen.Nó tối,tối quá và thật lạnh lẽo nữa.Có ai bước vào chiếc phòng mà ko nhầm tưởng nó là cái nhà xác của một bệnh viện nào đó.Nó lại dụi mắt,nước mắt chảy dàn dụa trên đôi mi.Chỉ có chiếc chăn là thực sự ấm với Nó.Và Nó lại nằm xuống,làm co quắp 1 chỗ và tiếp tục ngủ.Những ngày tháng hạnh phúc của Nó đây sao.Chỉ toàn có ngủ và ngủ.Ừhm sao cũng đc và Nó nghĩ giờ Nó thật hạnh phúc. 14h28" Đã quá giờ ăn cơm trưa mà giờ Nó vẫn ngủ.Ngủ như chết giấc một chỗ.Ngủ như Nó đã thức đến hàng thế kỉ.Ngủ một cách mê man không biết trời đất là gì.Và ngủ như một người sống thực vật.Giờ trời có sập Nó cũng chẳng biết gì cả.Và.....Nó giật mình,mồ hôi chẩy lã chã trên vai Nó,trên khuôn mặt trắng trẻo của Nó.Trên đôi lưng gầy của Nó.Nó lau mồ hôi,và trong những giọt mồ hôi chảy xuống cổ Nó là những giọt nước mắt.Những hạt nước mắt có vị mặn chát.Dường như Nó đang buồn và thật ... nhưng tại sao.Và dường như Nó vừa trải qua một cơn mơ thật là kinh hoàng.Một giấc mơ Nó biết Nó không hề tồn tại.. Nó ngồi nghỉ và thở hổn hển.Nó mệt và bụng co thắ lại,nó đói quá.Cả ngày hum qua thôi Nó chẳng đụng gì đến một chút thức ăn nào cả.Nó mệt và lại xoa mặt,xoa lên mái tóc xù của Nó.Thật mệt mỏi.Và rùi Nó chợt nhớ ra một cái gì đó và lần mò.Nó lại tìm chiếc đt và lại một cái tin khác cho "Người nó đang yêu" ... "V à,ăn cơm xong chưa.Hum nay,c lại bị ốm v à.C nhớ bàn tay của V quá..Bàn tay V khẽ đặt lên trán c.Nụ cười V thật đẹp khi nhìn C và mắng C....Hâm lắm,đi chơi cho lắm vào rùi để mà ốm . C ko thế sống thiếu V đc,C yêu V lắm.Bàn tay V,sẽ mãi giữ trên trán C ntn,C sẽ.....C sẽ cảm thấy bình yên V biết ko..." ...Nó ngục xuống và ôm mặt,Nó bắt đầu khóc.Nó khóc vì Nó nhớ người Nó yêu.Nó khóc vì đã một ngày Nó không đc gập ng ấy.Nó khóc vì Nó đã phí phạm những lúc bên ng ấy để giờ ko đc ở cạnh Nó thật bùn và thất vọng.Nó si tình quá,Nó yếu đuối quá.Nhưng có lẽ nào...Nó đã yêu quá nhiều Và như hum qua,Nó lại bước vào trong toilet với bộ dạng ủ rũ,chán chường.Nó lại soi lại bộ mặt mình sau một ngày.Giờ thì Nó thực sự cảm thấy sự khác biệt.Đôi mày u uất như đan than trách số phận.Ánh mắt rơm rớm nước và đỏ lừ.Mắt nó sưng lên như một cái bọng nước,một cái bọng nước mắt mà ng` nào vô tình chạm vào nó sẽ trực tuôn ra.Hai má hóp lại,để lộ ra cái gò mà vốn ko cao nhưng giờ nó lộ ra một cách rõ rệt.Nó gầy và ốm yếu một cách thảm hại.Nó đã khác trong có một ngày sao....chẳng thể nào.Nó đã trở nên lụy tàn trong cái thời điểm mà "nó đang h/p". Nó lại mở máy ra. "V à,chiều chán quá,chúng mình đi chơi nhé.Hem nhớ bn ngày mình đã gặp nhau nữa v nhỉ,nhưng c nhớ v nhìu lắm.v quên là ngày nào v cũng phải nói v nhớ c mà.Hum nay và hum qua V đã nói chưa.C vẫn nhớ đấy nhé.Mình đi ăn nhé....đc ko" ....Nó nhét máy vào túi chuẩn bị quần áo và đi đến chỗ mà nó đã hẹn.Nó phóng xe,trong lòng nặng nề.Nó bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện mà bạn nó đã nói hôm qua.Có một người con trai yêu say đắm một người con gái nhưng người con gái chẳng thể nào yêu người con trai được.Và người ấy đã tự dối lòng mình là cô gái rất yêu mình.Người con trai đó sống với ảo tưởng và sống với niềm hi vọng sẽ có được người mình yêu.Và ...kết thúc cũng thật thảm hại.Nó sợ và nó hoang mang.Nó ....nó rối loạn.Giờ nó chẳng biết nó đang làm gì và nghĩ gì nữa.Nhưng nó vẫn tin trọn lòng 1 cách sâu sắc,"nó đang hạnh phúc".Và nó có đc người nó yêu rồi.Nó mỉm cười mà giọt nước mắt lại rơi trên má.Thật buồn và khó hiểu. ...Một quán ăn mà có lẽ nó rất thik đến.Tất cả rất quen thuốc với nó.Nhưng giờ nó nhìn mọi vật với một ánh mắt khác.Cảnh vật u tối,mọi người nhìn Nó và lắc đầu.Nó có sao đâu,những người quen thuộc với Nó cũng bắt đầu nhìn Nó với một con mắt khác....Nó cười và mặc kệ.Nó đi vào trong quán một cách thản nhiên và chọn một vị trí có lẽ mà nó nghĩ là đẹp nhất có thể nhìn ra bên ngoài.Nơi mà nó có thể ngóng thấy bóng dáng của người Nó yêu thương.Nó thik nhìn thấy người yêu Nó như vậy.Và cứ thế nó nhìn.Anh bồi nhìn nó một cách thương xót và để kệ nó như thế....Và cứ thế nó ngóng nó ngóng 1 tiếng rùi 2 tiếng.Nó luôn nhìn xuống đường.Không giữ đc bình tình anh bồi bàn đập nhẹ tay vào vai nó và nói "A ơi,a là khách quen tôi để a ngồi lâu mà ko gọi gì rồi.Anh xem thế nào giờ khách đang đông mà a ngồi như thế này thì quản lí mắng tôi chết.. Ơ ơ....thế hả" Nó ngơ ngẩn gật đầu.Nó nhìn vào cái hóa đơn.Hì,sườn xào chua ngọt .... "Em thích ăn món gì nhất .... Em á,em chẳng biết làm gì cả nhưng em thích ăn sườn xào chua ngọt nhất.... Ôi thế á,anh cũng thích ăn sườn lắm đấy....giống nhau quá nhỉ .. À hay là thế này,mai sau nếu có ra sao thì Em sẽ học nấu sườn xào nhé..okie Để làm gì ...? Anh cũng học,mình sẽ thi xem ai nấu ngon hơn...đc ko.Ai thua phải lấy người kia.Chịu ko.. Anh khôn lắm....Đc rùi ..!! " Nó ngồi bồi hồi và nó lại nhớ lại kỉ niệm bên người nó yêu.Thật giản dị,một niềm hạnh phúc thật quá đỗi đơn sơ mà nó đã từng được nếm trải.Nó nhớ,nó nhớ da diết.....người nó yêu.Nó cười và nói với anh bồi. "Anh ơi,cho em 2 xuất sườn xào nhé......nhanh hộ em nhé.Cô ấy sắp đến rồi .." ..Anh bồi giật mình và nhìn lại nó một lần nữa.Nó ko thèm để ý đến sự xuất hiện của anh bồi và nó lại ngó ra ngoài cửa sổ.Nhìn ngắm và đợi chờ một cái gì thật xa.Anh bồi lắc đầu và quay lưng đi.Nó ngồi lặng đi và bắt đầu nhớ.Nó nhớ từng giọng nói,nhớ từng tiếng nói yêu .Nhớ nhớ thời gian nó đang hạnh phúc.Sao lại thế,sao nó lại nhớ..."nó đang hạnh phúc" mà ...Nó đang đc hưởng niềm hạnh phúc mà đáng nhẽ nó đc hưởng thật nhiều.Nó tiếp tục nhớ và nó mơ.Một cái đầu nhỏ bé có thể nghĩ về bao nhiêu việc.Nhớ lại quá khứ và tiếp tục mơ về những gì sắp đến.Mơ một buổi chiều tan học, người nó yêu đón Nó.Hai đứa lại cùng đi trên một con đường về.Nói chuyện tâm sự.Cùng nhau nói về tương lại,cùng nhau mơ về hạnh phúc mai sau,cùng nhau vượt qua tất cả để chúng đến được với nhau.Cùng nhau uống caramel.Cùng đi về nhà,ôi thật hạnh phúc.Nó chợt cười và ....giọt nước mắt nó lại tiếp tục rơi xuống.Nó lại rơi như nó đã rơi sáng nay và rơi như nó đã rơi vào hôm qua.Nó rơi trong niềm "hạnh phúc" mà.Người ta nói con người ta khi họ hạnh phúc nhất,họ khóc.Và lúc nào họ đau đớn đến tột độ.Họ sẽ lại cười , cười....Vậy giờ cảm giác của nó là gì.Nó đang hạnh phúc hay nó đang đau khổ ? Chẳng ai biết đc giờ nó đang ra sao cả mà chỉ có mình nó mới hiểu.... "Anh,của Anh 2 xuất sườn xào chua ngọt ạ..... Vâng,anh ơi lấy cho em 2 cốc Caramel nhé... Anh ơi,nhà tôi không có ạ. Cái gì,làm ăn kiểu gì mà không có hả.....gọi quản lí ra đây..." Nó sửng cồ lên,2 mắt nó đã đỏ và sưng vì thiếu ngủ và giờ nó lại càng thêm ghê tợn khi quắc lên.Nhìn nó thật sợ.Nó làm cho những thực khách xung quanh phải dựng tóc gáy và ko dám nhìn về phía nó nữa để tránh khỏi rắc rối.Chỉ có mỗi anh bồi nhìn nó thương hại và xuống giọng.Vì anh biết có nói gì với nói lúc này cũng bằng thừa thôi.... "Vâng tôi xin lỗi,anh đợi để tôi lấy ... Ừhm,lấy nhanh hộ cái,sắp có khách đến rồi đấy.... Vâng..." Nó lại ngồi xuống ánh mặt nó lại trở lại bình thường trông thật hiền và đáng thương khác hẳn với vẻ hung hãn của nó lúc trước.Nó nhìn 2 xuất thức ăn trên mặt.Nó cười và nói nhỏ. "Em à,móm e thích ăn nhất này,e hãy ăn đi.A biết e rất thích ăn mà,a gọi để đợi e đến ăn đó.....A sẽ học,học để nấu ngon hơn thế này,để e ăn đc ngon hơn thế này.Lúc đó e sẽ thua a...e sẽ phải cưới a.E ....phải ăn đấy nhớ.." Nó cầm dĩa và xúc một miếng ở đĩa nó đặt vào đĩa bên kia.Chiếc ghế đối diện vẫn vậy...đĩa thức ăn..vẫn vậy.Chỉ có nó là đang thay đổi.Nó từ từ gắp từng miếng một....Và nó dơ lên 1 miếng cho vào miệng ăn thử...
Posted on: Mon, 29 Jul 2013 00:18:11 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015