Trai tim da 5.1 Vũ Kha ngồi trầm ngâm bên ly rượu, mắt - TopicsExpress



          

Trai tim da 5.1 Vũ Kha ngồi trầm ngâm bên ly rượu, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Nắng vàng ròn trên những nhánh cây. Đây là đặc trưng của Sài Gòn. ở Hà Nội, giờ chỉ có cái nắng gắt, ***i chang, thỉnh thoảng đổ những trận mưa rào lớn, bất ngờ đến rồi lại bất ngờ đi. Mưa có tính cách của một cô gái hay hờn dỗi. Lạ thật! Có tiếng gõ cửa, Vũ Kha đứng dậy, mở cửa. Vũ Nam mỉm cười: _ Ngồi một mình nhớ người yêu à? Kha lắc đầu. Anh lách người ra ngoài rồi đẩy chiếc xe lăn vào trong. Vũ Nam chép miệng: _ Đừng giấu. Anh biết em nghĩ gì mà! Trong hồn Kha có gì đó bâng khuâng. Rồi anh nhìn xuống người anh đáng kính, lòng dâng lên nỗi đau xót xa. Đặt Vũ Nam ở gần xa lông, Kha pha thêm chút rượu. Nam nói bâng quơ: _ Nắng đẹp quá! Kha nhún vai: _ Em không chú ý. Anh uống rượu đi... Nam cười. Dạo này anh chỉ quanh quẩn ở nhà, đam buồn chán. Kha nhìn anh, hỏi: _ Chuyện cưới xin với Loan sao rồi? Nam xoay ly rượu trong tay, nói ví âm điệu không buồn không vui: _Cũng sắp xong rồi. Kì thực anh không muốn Loan khổ vì mặc cảm. Một người tàn phế như anh... _ Kìa anh, sao lại nói thế? Một người tài giỏi như anh là niềm mơ ước của biết bao cô gái cơ mà? Mà Loan cũng yêu anh thực lòng. Nam cười: _ ừ! Mấy năm nay cô ấy tận tuỵ chăm sóc anh khiến anh xúc động quá... _ Chỉ xúc động thôi sao? – Kha tò mò – Có phải anh còn nhớ tới con người bội bạc ấy? Vũ Nam chợt bâng khuâng. Quên làm sao được người con gái xinh đẹp ấy... Nhưng giờ cô ấy chỉ còn là một góc nhỏ trong trái tim anh, còn phần lớn kia dành cho Loan. _ Anh bây giờ chỉ có mình Loan thôi. Cô gái ấy đã lùi xa vào dĩ vãng. Mà em cũng đừng oán ghét cô ấy nữa, kẻo lại hối hận không kịp. Kha nhướng mày. Anh lạnh lùng: _ Sao anh lại nói thế? Nam nghiêm giọng: _ Em tưởng anh ngồi ở đây mà không biết những hành động của em ngoài ấy ư? Anh biết hết đấy... Em đang cặp với Huyền mà? Kha nhếch môi: _ Chỉ tạm bợ thôi. Cô ta đã làm anh thế này, bà không còn... Em không thể tha thứ được. Vũ Nam thoáng rùng mình khi nhìn vào khuôn mặt tối lại của em trai. Nó hận đến mức ấy ư? Huyền có làm cho trái tim anh đau thật đấy nhưng tất cả mọi việc là do anh cơ mà... _ Em đừng để nỗi oán hận làm cho mờ con tim... Kha bật cười: _ Em làm sao có thể yêu cô ta được chứ. Dù cô ta đẹp đấy, tự tin và kiêu hãnh đấy, nhưng em chỉ thấy khinh sợ thôi. Ba năm là một thời gian dài rồi... Có lẽ cô ta... Nam ngắt lời bằng giọng gay gắt: _ Em đừng thế nữa! Huyền không hẳn như em nghĩ đâu. Cô ấy có những điểm mạnh của mình mà! Em không yêu thì buông tha cho cô ấy đi... _ Cũng sắp kết thúc rồi! Em đang chờ xem cô ta sẽ như thế nào? Kha mỉm cười. Phải! Anh đã chờ, chờ đến khát khao những ngày ấy. Bao năm cố gắng để chờ ngày hái “quả”. Lòng oán hận của anh sẽ chấm dứt... Nam thở dài bất lực. Anh không thể khuyên được Kha nữa. Nó vốn cứng đầu từ bé, dù có biết mình sai nhưng vẫn khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình. Kha có thật không hiểu trái tim của mình không? Không yêu mà lúc nào cũng trầm ngâm? Không yêu mà lúc nào cũng chỉ muốn ra Bắc thật sớm? Kha có nhận ra niềm vui sướng của nó bên cạnh Huyền không? Hay nó chỉ cho rằng đó là sự quá nhập tâm vào vai diễn? Ôi! Đứa em trai ngốc nghếch của anh, nó đã yêu rồi... Kha nhấp chút rượu. Hình ảnh về Huyền trở nên mờ nhạt sau nỗi giận hờn lớn lao của anh. Phải, đó là chọn lựa của anh! Không thể tha thứ cho người con gái đó được! -------------- _ Phương! Phương! Phương dừng xe, quay lại nơi có tiếng gọi. Một chàng trai bước ra khỏi quán cà phê, vẫy vẫy. Phương cho xe quay lại, chợt cười khi nhận ra người bạn từ thuở nhỏ, trước khi anh bỏ về Hải Dương. Ngồi xuống cạnh bạn, Phương hồ hởi: _ Còn nhận ra tao sao mày? Chàng trai vỗ vào vai Phương: _ Mày có biến thành cát tao cũng nhận ra. Chà! Dạo này đẹp ác nha. Làm tao phát “ham”! Phương vuốt tóc, lắc đầu: _ Đừng bốc tao lên trời quá... Lâu rồi không gặp, mày sao rồi, Vương? Vương cười khẽ: _ Cũng tàng tàng... Ngày làm tám tiếng tại công sở, tối thì đến vũ trường... _ Chà, ghê thật! Vương xoa hai tay vào nhau, thì thầm: _ Vũ trường là nơi cuốn hút đấy. Nếu mày muốn, tao dẫn đến một nơi, đảm bảo mê li luôn... Phương cười, anh còn lạ gì chốn đó khi ở Pháp đâu. Chỉ có điều là anh là người biểu diễn, còn họ là người nhảy. Anh ít nhảy vì không thích chút nào. Chẳng lẽ lại từ chối một khuôn mặt chân thật mà thiết tha kia. Anh phẩy tay: _ Được rồi! Bây giờ tụi mình đi ăn gì gọi là hội ngộ nhé! _ OK liền! Cả hai rời khỏi quán cà phê đi vào một quán ăn khá nổi tiếng. Vui vẻ đến tối, c hai rủ nhau vào vũ trường “Thanh niên”. Vương hồ hởi giới thiệu: _ Giới sành điệu đến đây không hẳn vì nhạc hay, sàn đẹp, tiếp viên nhiệt tình đâu mà vì rượu pha ở đây ngon tuyệt. _ Thế à? – Phương thờ ơ trả lời, rồi nhìn xung quanh. Mới 8h tối mà khách đã đông lắm. Hà Nội ngày nay khác xưa quá. _ Mày biết ai pha không? Phương đoán bừa khi ngồi xuống ghế. Vương cố lấy giọng nghiêm: _ Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Kia kìa! Phương nhìn theo cái chỉ tay của Vương. Anh thoáng giật mình nhận ra ngay cô gái ở sân bay. Anh dò hỏi: _ Cô ta tên gì? Có người yêu chưa? _ Cô ấy tên Huyền. Đang cặp với một tay trẻ tuổi tài cao. Nên chẳng ai dám xớ rớ... Phương lặng thinh. Có phải là Lam không? Lí trí của tôi nói rằng đó không thể là em được. Còn trái tim cứng đầu lại khăng khăng là em... Nếu là em thật thì sao? Anh thật không dám nghĩ tới... Ôi! Đau khổ quá! Vương háy mắt: _ Sao? Đổ rồi à? Cô ta “đá” lắm... Người tạo ra loại rượu “Hoa Anh đào” khiến đàn ông mê mệt mà. Phương đứng dậy. Anh không thể ngồi im để nghe lòng chất vấn, dạ cồn cào được. Phải làm một việc gì đó để biết được kết quả... Chẳng phải anh đang đi tìm Lam hay sao? Đứng trước mặt Lam, anh cất giọng trầm trầm như cố nén xúc cảm: _ Cho một ly “Hoa Anh đào”! Lam từ từ ngẩng đầu lên. Cô choáng váng khi nhận ra Phương. Gần như muốn trào nước mắt vì sung sướng, bất ngờ... Nét mặt anh lạnh lùng khiến Lam hẫng hụt, cô chợt nhận ra mình và anh cách nhau một khong cách khá xa. Cô vội cụp mắt xuống, cố lấy giọng bình tĩnh: _ Anh đợi cho chút nữa! Phương ngồi xuống, mắt nhìn Lam không chớp. Mọi cái đều giống như tạc Lam của anh, nhưng sao cô xa lạ quá... Trái tim anh như có ai bóp nghẹt. Anh sợ phải đối mặt với sự thật. _ Đây là rượu của anh! Nhìn ly rượu, Phương chua chát. Đời là gì nhỉ? Sao mà anh thấy chán nn thế? Anh đã mất tất cả rồi ư? _ Lam... Sao em lại đối xử với anh như thế? – Phương trợn mắt hỏi. Lam giật mình. Mặt cô trắng bệch ra vì lo sợ. Phương biết ư? Hay anh chỉ nghi ngờ? Phương ơi! Xin lỗi anh... Em không thể là cô bé Lam gai góc được nữa. Em đã tự nhuộm đen mình để trở thành một viên ngọc đen bí ẩn và em phải sống mãi như thế. Em cần tiền hơn danh dự vào chính mình ngay lúc này. Mai kia, em sẽ dùng tiền để mua lại danh dự... Liệu anh có còn chờ và tha thứ cho em? _ Lam! Nói gì đi chứ em? Huyền tỏ ra ngơ ngác: _ Anh gọi ai vậy? Tôi là Huyền cơ mà! Phương cười nhạt: _ Tôi hy vọng tôi lầm... Người tôi yêu giống cô lắm... Giống như tạc... Tôi sợ... Lam cười nhạt: _ Sợ công việc của tôi ư? Ra anh cũng biết phân cấp đấy. Phương nhấp rượu vào môi. Vị nồng nồng cay cay đó khiến anh lâng lâng. Anh thở dài: _ Cô có người yêu rồi mà... Nếu cô là Lam thì tôi vĩnh viễn mất Lam ư? Tôi đã tìm Lam khắp mọi nơi. Phát điên lên khi cô ấy ngừng liên lạc. Nơm nớp lo sợ cô ấy có người yêu mà quên tôi, và tôi chờ gặp cô ấy để tặng cô ấy chậu hoa đá tuyệt đẹp và tặng cả cuộc đời tôi cho Lam... Tại sao tôi lại không được gặp Lam? Lam lặng thinh. Trong lòng cô như có giông bão nổi lên. Phương đấy... anh vẫn chờ và ngóng trông. Còn cô thì phản bội chỉ vì... tiền và lòng hận thù. Cô đáng khinh biết bao! Lần đầu tiên sau năm năm, Lam nhìn lại con người mình để mà ghê sợ. Chỉ có một mình Phương mới đủ sức làm cô đau... _ Cô nói đi, tại sao? Lam bối rối: _ Tôi không biết! Anh đừng thế! Tôi thành thật mong anh và cô ấy gặp lại, nhưng... sự thật có thể không như chúng ta nghĩ! _ Huyền! Huyền ngẩng phắt lại, bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Kha. Phương khẽ quay người lại, nhìn lướt qua rồi tiếp tục uống rượu. Kha lùi lại quày, hỏi: _ Bao giờ em xong? Huyền nũng nịu: _ Hôm nay vũ trường hoạt động độc lập, còn quầy rượu lại nghỉ sớm... Anh cố chờ đến 10h nhé. Kha nhìn đồng hồ, lắc đầu chán nản: _ Còn tới những tiếng rưỡi nữa. Anh biết làm gì? Thôi, cho anh ly rượu đi! Kha ngồi xuống cạnh Phương khiến Lam bối rối. Đây có những hai người con trai đang là địch thủ của nhau, dù họ không biết. Tội nghiệp Kha mà cũng tội nghiệp cả Lam nữa. Lam không thể ân cần hơn với Kha được trước ánh mắt hờ hững của Phương. Bây giờ thì có lẽ Phương đã tin Lam của anh vĩnh viễn không thể là Huyền – một cô gái pha rượu quán bar
Posted on: Sun, 14 Jul 2013 04:36:53 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015