Trong một lần lang thang trên face Két tình cờ quen - TopicsExpress



          

Trong một lần lang thang trên face Két tình cờ quen được một người try kỷ mần thơ,2 đứa đối đáp với nhau zui lắm ^^!! Và sau đây là những gì trong cuộc hội thoại giữa Két và anh ấy. . .chùm thơ lục bát hơi dài..phải nói rằng Nguyễn Duy là cháu ruột của cụ Nguyễn Du mới đúng.. ^^!! Két xin chia sẻ bài thơ để mọi người cùng đọc .... Một hôm bắt chợt gặp người Cũng dùng thơ để phân bui nổi lòng Rằng: em phận gái long đong Không anh em vẫn chẳng mong làm gì Chẳng cần để ý thị phi Mắt tròn miệng vẫn thầm thì đôi câu Không anh chẳng việc gì đâu Vẫn cười vẫn nói, phấn son điệu đà Không anh sống chẳng bôn ba Vẫn tròn mắt lại khi va trai giàu Vẫn vui như thuở đôi mươi Ngượng ngùng e thẹn khi người làm quen Bên anh giờ cũng đã quen Buôn lời nói dối bon chen với đời Giấu đi cảm xúc chơi vơi Nhớ anh nhưng chẳng buôn lời nhớ anh Tôi đây bổng thấy chẳng lành Cố dò cố hỏi tìm manh mối mà Người dù kín miệng chẳng ra Nhưng dần dần vẫn nói ra từng kỳ Tôi đây nhìn thấy thị phi Cũng làm thơ để phân bui hiếu kỳ Học người thay đổi làm chi Học người thay đổi có chi nụ cười Người ta chỉ thấy niềm vui Người ta vẫn mãi tươi cười không đau Còn em phận gái má đào Cớ sao lại chịu hư hao duyên mình Trách người, người vẫn làm thinh Hận mình lừa dối tim mình, chẳng nên Ai không khổ lụy do tình Ai không tự trách chính mình khi yêu Cuộc đời lạc lẽo tự kiêu Cuộc đời là thế sớm chiều vẫn đau Thôi ta gác lại ai nào Thôi ta cùng thử bên nhau quên người Hẹn là quen thử cho vui Hẹn là quen thử trong mười ngày thôi Để ta có dịp bồi hồi Để ta có dịp buôn lời yêu đương Như là đang giữa tình trường Để ta bớt khổ khi thương một người Nghe xong nàng mới phân bui Rằng nàng con gái trái tim yếu mềm Lung lai rung động trước thềm Nhưng yêu là sẽ kiêm kiêm một đời Rằng dù lời nói lã lơi Hay là lời thật dẫu vơi đi rồi Cám ơn người đã phân bôi Cám ơn người đã hiểu rồi lòng em Tri kỷ dẫu mãi đi tìm Khó mà có được mò kim tưởng chừng Nghe xong tôi thầy bừng bừng Không quen mà vẫn như từng trải qua Nên tôi đáp lại thôi mà Đôi câu cùng với lời ca khuyên người Không quen không dám nhận người Há là tri kỷ buồn cười lắm chăng? Dẫu em chung thủy và rằng Khóc nhiều, tình ấy vẫn hằng ra đi Anh từ bể khổ yêu vì Đã rừng đánh mất huống chi là người Đã từng mất tuổi đôi mươi Chỉ vì tôi lụy khi người bước đi Để rồi thì có được chi Người ta vẫn bước vui vì cùng ai Giờ nhìn người ấy đổi thay Xót người tình nghĩa giải bài được chi Mong người dứt nỗi mộng mi Cuối đầu không dám yêu vì một ai Nàng rằng đã trót đổi thay Nhưng rồi người ấy một ngày gần đây Trở về mong ước sum vầy Để em tan nát lòng này còn đâu Còn em tình nghĩa đậm sâu Giờ này nhìn lại đâu đâu cũng buồn Cô đơn giữa chốn đêm trường Cà phê chát đắng chán trường thế nhân Nhìn đời khinh rẽ lâng lâng Lũ đàn ông đấy có bằng thứ chi Nghe qua thương xót vô bì Ra người đây cũng chia ly tình trường Nên dù đang ở một phương Vẫn thầm cố nói gỡ chuông cho người Lũ đàn ông đấy vậy thôi Nhưng mà đâu thể đánh đôi hết lời Chắc vì người chốn chơi vơi Nên anh đây chẳng buôn lời oán than Rằng em phận bạc hồng nhan Chỉ là nay lỡ gãy đàng mà thôi Tôi nhìn tôi lại trách tôi Sao không hóa được tiên đôi chung đường Đàn ông vốn dĩ phi thường Trách người phụ nữ chẳng đường thủy chung Để khi rối rém khôn cùng Trách đàn ông khiến khốn cùng chị em Cuộc đời ta thử nghĩ xem Bao người như thế bao phen đau buồn? Rằng em sao trách cả hai Để rồi lụy dỡ tràn hai mi mình Khiến anh chẳng thể làm thinh Đau lòng vì nghĩ chính mình thế đâu? Nàng rằng xã hội câu mâu Nhiều người như thế chứ đâu đặt điều Mỗi người một vẽ tự kiêu Bên nào cũng thế ít nhiều không dư Tìm ai giữa chốn núi rừng Người tình chung thủy đã từng trải qua Không toan không tính gần xa Không hề lợi dụng ba hoa với mình Nghe xong tôi thấy đồng tình Nên buôn vài tiếng thất tình lã lơi Bắt thang lên hỏi ông trời Cớ sao trêu ghẹo người đời làm chi Chuyện đời thật lắm thị phi Ngườii cho tình thật mấy khi cùng đường Kẻ vui giữa chốn thiên đường Để người còn lại vấn vương chữ sầu Khổ thân vì lẽ đâu đâu Gặp người cùng cảnh thấy sầu cho nhau Ước chi mình đến với nhau Thì rằng có lẽ chẳng bao giờ buồn Tiếc thay dây đã buộc chuông Không người chịu gỡ để hương lụi tàn Nàng rằng trách phận hồng nhan Chẳng người tri kỷ thở than thôi mà Nghe xong tôi mới thốt ra Phận người sao bạc như là vữa vôi Số trời đã định hết rồi Đời này em bạc như vôi quét tường Trên đời lắm chuyện bi thương Người vui kẻ khóc cuối đường sầu bi Tiếc thương cũng chẳng được chi Đi tìm tình mới có gì hơn đâu Bản sau của mối tình đầu Cũng làm em khóc, em đau từng ngày Nghe qua người nói lạ thay Sao mà lại khóc từng ngày vì tôi Tôi đây cảm xúc bồi hồi Giật mình đánh tiếng qua rồi nàng sang Chút riêng chọn đá thử vàng Biết đâu mà gửi can tràng vào đâu Còn như vào trước ra sau Ai cho kén chọn vàng thau tại mình Thúy Kiều trách phận do mình Không quyền kén chọn người tình thủy chung Nhưng nay em tính cho cùng Vẫn còn có thể chọn khung cho mình Cớ sao người vẫn làm thinh Để sầu uất ức để mình khổ thân Con người lắm lúc bâng khuâng Nhưng rồi nghĩ lại cớ chăng không nhìn? Ai kia thân một chữ tình Với niềm mong ước hữu tình gặp nhau Một mình ủ rũ buồn đau Thôi thì thử một lần trao thử tình Nghe xong nàng cố biện minh Rằng mình như thế vẫn buồn huyên huyên Mười hai bến nước thuyền quyên Bến trong bến đục thuyên duyên bến nào? Tình em phận gái lao đao Sóng xô sóng ngã nơi nào bơ vơ Ước đời là những vần thơ Cho em yên lắng giấc mơ tình nồng Chạnh lòng tôi gửi cánh hồng Dẫu là cách trở mỗi người một phương Thơ kia mấy chữ chưa tường Làm sao sánh được tình thương dâng trào Đời ai cũng lắm lao đao Chỉ mong sớm được gửi trao chân tình Cho dù ta cố biện minh Cho dù ta cố giữ mình sáng trong Nhưng em phận gái má hồng Trao nhằm họ Sở thì xong cuộc đời Anh dây xin lỗi lắm lời Vì mong tìm được một nơi trao tình Nhìn em ủ dột khuynh khuynh Nên anh bật tiếng hữu tình thanh thanh Nghe xong nhìn rõ rành rành Hai dòng nước mắt của nàng xót xa Nên đành cất một câu ca Để sầu quên mất để hoa vui vì Một lần dang dỡ thôi đi Hai lần dang dỡ biệt ly hết rồi Em thì bước tiếp không thôi Bước thêm tình nữa có tội gì đâu Biết cay biết đắng biết sầu Biết đau biết đớn tìm đâu lối về Tình yêu vốn dĩ đam mê Em say em lụy em kề bên ai Quên đi tình cũ đắng cay Cố quên càng nhớ không phai tý nào Giờ thì em phải làm sao Lụy tình hay dứt làm đau lòng người? Tình yêu đâu phải trò chơi Suy đi nghĩ lại làm vơi nổi niềm Thôi thì em sẽ đắm chìm Quên đi tình cũ lặng im bên người Đấp xây tình mới trọn đời Bởi vì em biết kiếp người chẳng bao Trong lòng khó tả vì sao Có niềm phơi phới sau bao ngày dài Buôn lời mây gió cùng ai Để cho người hiểu nơi này tình chung Vui thay khó tả khôn cùng Em giờ đã chịu cùng chung một đường Cho dù đời lắm gian trương Chỉ cần em hướng một phương vẫn chờ Chuyện tình từ những vần thơ Dẫu là huyền ảo vẫn chờ được thôi Quên đi chuyện cũ xa vời Bắt đầu làm lại cuộc đời đôi ta Xin cho anh hỏi câu là Ai kia giờ đã hoa Mai bao mùa Tên thì có thể biết chưa Quê thì Cao Lãnh cách vừa trăm cây? Nàng cười vẽ gió cùng mây Quên đời đen bạc hết than thở vời Kiên Giang đẹp lắm anh ơi Châu Thành cư ngụ là nơi em về Hăm hai đẹp hết chỗ chê Tánh tình đôi lúc lề mề khó ưa Tên em là Hạnh biết chưa? Trời thì đôi lúc đổ mưa thất thường Người thì đôi lúc văn chương Tuông ra cho bớt chán chường đời tư Ai kia chưa biết thực hư Mờ mờ ảo ảo văn thư tràn trề Hay là chỉ mỗi đam mê Hay là cũng chỉ chán chê tình trường Suy ra cũng chỉ là cuồng Điên - Say cũng chỉ tình buồn mà ra? Nghe xong tỏ sự cơ hà Tôi liền cất giọng viết ra vội vàng Anh thì bảy núi An Giang Tỉnh thành nổi tiếng với hàng núi cao Cuộc đời trôi nỗi dạt dào Cũng từng dang dỡ vì trao duyên nhằm Trước thì Toán học cao thăm Giờ thì lụy dỡ thăng trầm mặc nhiên Bỏ bê mơ ước di truyền Giờ làm thơ cốc luyên thuyên thân mình Ước mong gặp tấm chân tình Để còn chí tiến để người hết Điên Say do vì lụy, vì hiền Vì người gian dối rồi điên điên cười Giờ này có một niềm vui Gặp người tri kỷ tuổi thì bằng nhau Họ Vô tên Ảnh trước sau Hai từ gộp lại chẳng hao chẳng thừa Thơ văn cũng chỉ phân bua Đến giờ cũng đã chừng thừa ba trăm Ai cười khi dễ hỏi thăm Nhưng lòng ta sáng thâm tâm vững vàng Nghe qua thoắt chợt tin nàng Trả ngay đôi chữ bàng hoàng sầu tơ Tìm người tri kỷ làm thơ Sao mà khó quá em mơ thường ngày Gặp toàn những đứa ba gay Thơ văn cay cú chẳng hay tý nào Tò mò tìm đến chốn nao Hội người chỉ thích gửi trao thơ tình Ban đầu xem xét tình hình Điên, Say ai thế bất bình điều tra Lén qua facebook người ta Lướt lên lướt xuống out ra lại vào Add friend không dám chút nào Im hơi lặng tiếng chẳng bao giờ là Ai ngờ đến lúc chạm va Cũng là đối đáp thơ ca qua đường Chủ đề có mỗi tình trường Văn thơ lay láng cũng bườn dữ ha Em luôn yêu quý người ta Nhưng lời thơ ấy mặn mà gì đâu Tiếc là có ý trăm đầu Thôi thì duyên định em sầu vì anh Vì anh sao lại mang sầu? Ngỡ ngàng tôi đáp tưởng đâu mình nhằm Mới quen chẳng dám mơ xa Chỉ là thuận miệng hỏi hoa giữa đường Hoa kia vốn vị phi thường Cớ sao lại để một người ngửi, chào Anh đây cũng chỉ trót trao Hai câu nồng cháy vì bao đêm sầu Thà rằng không biết đến nhau Giờ đây đã thế thì sao buôn đành? Dẫu duyên chưa tới không danh Nhưng mà có thể như thành một đôi Cũng như yêu thử mà thôi Cũng như quen thử có vôi với trầu Nếu là một tháng hết đau Nếu là một tháng quen nhau cũng thành Cho dù duyên ấy không thành Thì là tri kỷ nên danh, cũng cười Em tham lam lắm hỡi người - Lời nàng bối rối buông lời ngại thân Nỗi lòng sâu thẳm xa xăm Đa sầu đa cảm trăm năm đổi dời Yêu đương thử thách ai ơi Duyên do trời định phận đời bởi ta Một tháng trời sẽ trôi qua Liệu là có đủ, cách xa nghìn trùng Hứa rằng ta sẽ đường chung Hứa rằng ta sẽ luôn cùng bên nhau Tôi đây cảm thấy nghẹn ngào Buông lời than vãn thấu vào tâm can Hứa chăng chi lắm vội vàng Vì người dối trá chỉ mang đầu lời Còn anh không biết lã lơi Và anh đâu biết buông lời dối đâu Đã yêu đã hứa trọn đời Không như ai đó luôn lời châu sa Anh đây không tiếc lời ca Không hay lời nói ba hoa với người Anh đây chỉ có nụ cười Tấm lòng chân thật đời đời thủy chung Đã yêu thì đến cuối cùng Chúng mình cũng sẽ đi chung một đường Vội chi câu nói qua đường Chẳng hề có được sao thương một đời? Nghe xong hồn phách rã rời Nàng vui quên cả những lời đã qua Con tim hai đứa kiêu sa Cớ sao lại bị người pha người dè Giờ này nghĩ chuyện cập kê Em đây không biết thuyền về nơi nao Chỉ mong không khóc không đau Tấm thân này đã hư hao ít nhiều Tình duyên một sớm một chiều Còn lời nói ấy là yêu nặng lòng Ở đây một tiếng từ trong Lời thề yêu mãi một lòng có anh Nghe xong có chút băng khoăn Liệu là có phải sớm chăng, giả vờ? Yêu nhau có tự bao giờ Mà sao em hứa mãi chờ mãi yêu Làm anh bối rối ít nhiều Nhưng anh vẫn sẽ cố chiều theo em Xem như duyên mới bên rèm Xem như duyên mới bắt đầu từ đây Còn em có ý chung xây Thì xin đáp lại anh đây sẽ cùng Nàng rằng nếu đã cùng chung Anh xây em đấp ta cùng bước đi Bỏ sau những tiếng thị phi Ngó xa cũng thế trông chi ngó vào Lâu đài tình ái bên nhau Em ngâm anh đánh khúc ca bồi hồi Hỏi rằng tình sẽ chung đôi Hay là ngắn quảng ai sầu mặc ai? Và rằng chuyện của tương lai Làm sao biết được trần ai ở đời Hữu duyên ắt được chung đôi Không cần lo lắng bồi hồi làm chi Bao giờ tâm phúc tương tri Thì ta sẽ gặp lo gì em ơi Hiện giờ trời sáng tới nơi Sao chưa chịu ngủ giữ hơi cho ngày Ta bên nhau giữa mùa Mai Tháng sau thì biết tình phai hay nồng Nàng rằng tình có mặn nồng Hay là phai nhạc thì không biết hoài Cần gì nôn nóng đổi thay Thuyên duyên sẽ đến với ai thật lòng Tâm em xưa vẫn một dòng Hữu duyên thiên lý nói sầu làm chi. (Trích tập thơ Nhật Ký Đời Thường - Vô Ảnh)Trong một lần lang thang trên face Két tình cờ quen được một người try kỷ mần thơ,2 đứa đối đáp với nhau zui lắm ^^!! Và sau đây là những gì trong cuộc hội thoại giữa Két và anh ấy. . .chùm thơ lục bát hơi dài..phải nói rằng Nguyễn Duy là cháu ruột của cụ Nguyễn Du mới đúng.. ^^!! Két xin chia sẻ bài thơ để mọi người cùng đọc .... Một hôm bắt chợt gặp người Cũng dùng thơ để phân bui nổi lòng Rằng: em phận gái long đong Không anh em vẫn chẳng mong làm gì Chẳng cần để ý thị phi Mắt tròn miệng vẫn thầm thì đôi câu Không anh chẳng việc gì đâu Vẫn cười vẫn nói, phấn son điệu đà Không anh sống chẳng bôn ba Vẫn tròn mắt lại khi va trai giàu Vẫn vui như thuở đôi mươi Ngượng ngùng e thẹn khi người làm quen Bên anh giờ cũng đã quen Buôn lời nói dối bon chen với đời Giấu đi cảm xúc chơi vơi Nhớ anh nhưng chẳng buôn lời nhớ anh Tôi đây bổng thấy chẳng lành Cố dò cố hỏi tìm manh mối mà Người dù kín miệng chẳng ra Nhưng dần dần vẫn nói ra từng kỳ Tôi đây nhìn thấy thị phi Cũng làm thơ để phân bui hiếu kỳ Học người thay đổi làm chi Học người thay đổi có chi nụ cười Người ta chỉ thấy niềm vui Người ta vẫn mãi tươi cười không đau Còn em phận gái má đào Cớ sao lại chịu hư hao duyên mình Trách người, người vẫn làm thinh Hận mình lừa dối tim mình, chẳng nên Ai không khổ lụy do tình Ai không tự trách chính mình khi yêu Cuộc đời lạc lẽo tự kiêu Cuộc đời là thế sớm chiều vẫn đau Thôi ta gác lại ai nào Thôi ta cùng thử bên nhau quên người Hẹn là quen thử cho vui Hẹn là quen thử trong mười ngày thôi Để ta có dịp bồi hồi Để ta có dịp buôn lời yêu đương Như là đang giữa tình trường Để ta bớt khổ khi thương một người Nghe xong nàng mới phân bui Rằng nàng con gái trái tim yếu mềm Lung lai rung động trước thềm Nhưng yêu là sẽ kiêm kiêm một đời Rằng dù lời nói lã lơi Hay là lời thật dẫu vơi đi rồi Cám ơn người đã phân bôi Cám ơn người đã hiểu rồi lòng em Tri kỷ dẫu mãi đi tìm Khó mà có được mò kim tưởng chừng Nghe xong tôi thầy bừng bừng Không quen mà vẫn như từng trải qua Nên tôi đáp lại thôi mà Đôi câu cùng với lời ca khuyên người Không quen không dám nhận người Há là tri kỷ buồn cười lắm chăng? Dẫu em chung thủy và rằng Khóc nhiều, tình ấy vẫn hằng ra đi Anh từ bể khổ yêu vì Đã rừng đánh mất huống chi là người Đã từng mất tuổi đôi mươi Chỉ vì tôi lụy khi người bước đi Để rồi thì có được chi Người ta vẫn bước vui vì cùng ai Giờ nhìn người ấy đổi thay Xót người tình nghĩa giải bài được chi Mong người dứt nỗi mộng mi Cuối đầu không dám yêu vì một ai Nàng rằng đã trót đổi thay Nhưng rồi người ấy một ngày gần đây Trở về mong ước sum vầy Để em tan nát lòng này còn đâu Còn em tình nghĩa đậm sâu Giờ này nhìn lại đâu đâu cũng buồn Cô đơn giữa chốn đêm trường Cà phê chát đắng chán trường thế nhân Nhìn đời khinh rẽ lâng lâng Lũ đàn ông đấy có bằng thứ chi Nghe qua thương xót vô bì Ra người đây cũng chia ly tình trường Nên dù đang ở một phương Vẫn thầm cố nói gỡ chuông cho người Lũ đàn ông đấy vậy thôi Nhưng mà đâu thể đánh đôi hết lời Chắc vì người chốn chơi vơi Nên anh đây chẳng buôn lời oán than Rằng em phận bạc hồng nhan Chỉ là nay lỡ gãy đàng mà thôi Tôi nhìn tôi lại trách tôi Sao không hóa được tiên đôi chung đường Đàn ông vốn dĩ phi thường Trách người phụ nữ chẳng đường thủy chung Để khi rối rém khôn cùng Trách đàn ông khiến khốn cùng chị em Cuộc đời ta thử nghĩ xem Bao người như thế bao phen đau buồn? Rằng em sao trách cả hai Để rồi lụy dỡ tràn hai mi mình Khiến anh chẳng thể làm thinh Đau lòng vì nghĩ chính mình thế đâu? Nàng rằng xã hội câu mâu Nhiều người như thế chứ đâu đặt điều Mỗi người một vẽ tự kiêu Bên nào cũng thế ít nhiều không dư Tìm ai giữa chốn núi rừng Người tình chung thủy đã từng trải qua Không toan không tính gần xa Không hề lợi dụng ba hoa với mình Nghe xong tôi thấy đồng tình Nên buôn vài tiếng thất tình lã lơi Bắt thang lên hỏi ông trời Cớ sao trêu ghẹo người đời làm chi Chuyện đời thật lắm thị phi Ngườii cho tình thật mấy khi cùng đường Kẻ vui giữa chốn thiên đường Để người còn lại vấn vương chữ sầu Khổ thân vì lẽ đâu đâu Gặp người cùng cảnh thấy sầu cho nhau Ước chi mình đến với nhau Thì rằng có lẽ chẳng bao giờ buồn Tiếc thay dây đã buộc chuông Không người chịu gỡ để hương lụi tàn Nàng rằng trách phận hồng nhan Chẳng người tri kỷ thở than thôi mà Nghe xong tôi mới thốt ra Phận người sao bạc như là vữa vôi Số trời đã định hết rồi Đời này em bạc như vôi quét tường Trên đời lắm chuyện bi thương Người vui kẻ khóc cuối đường sầu bi Tiếc thương cũng chẳng được chi Đi tìm tình mới có gì hơn đâu Bản sau của mối tình đầu Cũng làm em khóc, em đau từng ngày Nghe qua người nói lạ thay Sao mà lại khóc từng ngày vì tôi Tôi đây cảm xúc bồi hồi Giật mình đánh tiếng qua rồi nàng sang Chút riêng chọn đá thử vàng Biết đâu mà gửi can tràng vào đâu Còn như vào trước ra sau Ai cho kén chọn vàng thau tại mình Thúy Kiều trách phận do mình Không quyền kén chọn người tình thủy chung Nhưng nay em tính cho cùng Vẫn còn có thể chọn khung cho mình Cớ sao người vẫn làm thinh Để sầu uất ức để mình khổ thân Con người lắm lúc bâng khuâng Nhưng rồi nghĩ lại cớ chăng không nhìn? Ai kia thân một chữ tình Với niềm mong ước hữu tình gặp nhau Một mình ủ rũ buồn đau Thôi thì thử một lần trao thử tình Nghe xong nàng cố biện minh Rằng mình như thế vẫn buồn huyên huyên Mười hai bến nước thuyền quyên Bến trong bến đục thuyên duyên bến nào? Tình em phận gái lao đao Sóng xô sóng ngã nơi nào bơ vơ Ước đời là những vần thơ Cho em yên lắng giấc mơ tình nồng Chạnh lòng tôi gửi cánh hồng Dẫu là cách trở mỗi người một phương Thơ kia mấy chữ chưa tường Làm sao sánh được tình thương dâng trào Đời ai cũng lắm lao đao Chỉ mong sớm được gửi trao chân tình Cho dù ta cố biện minh Cho dù ta cố giữ mình sáng trong Nhưng em phận gái má hồng Trao nhằm họ Sở thì xong cuộc đời Anh dây xin lỗi lắm lời Vì mong tìm được một nơi trao tình Nhìn em ủ dột khuynh khuynh Nên anh bật tiếng hữu tình thanh thanh Nghe xong nhìn rõ rành rành Hai dòng nước mắt của nàng xót xa Nên đành cất một câu ca Để sầu quên mất để hoa vui vì Một lần dang dỡ thôi đi Hai lần dang dỡ biệt ly hết rồi Em thì bước tiếp không thôi Bước thêm tình nữa có tội gì đâu Biết cay biết đắng biết sầu Biết đau biết đớn tìm đâu lối về Tình yêu vốn dĩ đam mê Em say em lụy em kề bên ai Quên đi tình cũ đắng cay Cố quên càng nhớ không phai tý nào Giờ thì em phải làm sao Lụy tình hay dứt làm đau lòng người? Tình yêu đâu phải trò chơi Suy đi nghĩ lại làm vơi nổi niềm Thôi thì em sẽ đắm chìm Quên đi tình cũ lặng im bên người Đấp xây tình mới trọn đời Bởi vì em biết kiếp người chẳng bao Trong lòng khó tả vì sao Có niềm phơi phới sau bao ngày dài Buôn lời mây gió cùng ai Để cho người hiểu nơi này tình chung Vui thay khó tả khôn cùng Em giờ đã chịu cùng chung một đường Cho dù đời lắm gian trương Chỉ cần em hướng một phương vẫn chờ Chuyện tình từ những vần thơ Dẫu là huyền ảo vẫn chờ được thôi Quên đi chuyện cũ xa vời Bắt đầu làm lại cuộc đời đôi ta Xin cho anh hỏi câu là Ai kia giờ đã hoa Mai bao mùa Tên thì có thể biết chưa Quê thì Cao Lãnh cách vừa trăm cây? Nàng cười vẽ gió cùng mây Quên đời đen bạc hết than thở vời Kiên Giang đẹp lắm anh ơi Châu Thành cư ngụ là nơi em về Hăm hai đẹp hết chỗ chê Tánh tình đôi lúc lề mề khó ưa Tên em là Hạnh biết chưa? Trời thì đôi lúc đổ mưa thất thường Người thì đôi lúc văn chương Tuông ra cho bớt chán chường đời tư Ai kia chưa biết thực hư Mờ mờ ảo ảo văn thư tràn trề Hay là chỉ mỗi đam mê Hay là cũng chỉ chán chê tình trường Suy ra cũng chỉ là cuồng Điên - Say cũng chỉ tình buồn mà ra? Nghe xong tỏ sự cơ hà Tôi liền cất giọng viết ra vội vàng Anh thì bảy núi An Giang Tỉnh thành nổi tiếng với hàng núi cao Cuộc đời trôi nỗi dạt dào Cũng từng dang dỡ vì trao duyên nhằm Trước thì Toán học cao thăm Giờ thì lụy dỡ thăng trầm mặc nhiên Bỏ bê mơ ước di truyền Giờ làm thơ cốc luyên thuyên thân mình Ước mong gặp tấm chân tình Để còn chí tiến để người hết Điên Say do vì lụy, vì hiền Vì người gian dối rồi điên điên cười Giờ này có một niềm vui Gặp người tri kỷ tuổi thì bằng nhau Họ Vô tên Ảnh trước sau Hai từ gộp lại chẳng hao chẳng thừa Thơ văn cũng chỉ phân bua Đến giờ cũng đã chừng thừa ba trăm Ai cười khi dễ hỏi thăm Nhưng lòng ta sáng thâm tâm vững vàng Nghe qua thoắt chợt tin nàng Trả ngay đôi chữ bàng hoàng sầu tơ Tìm người tri kỷ làm thơ Sao mà khó quá em mơ thường ngày Gặp toàn những đứa ba gay Thơ văn cay cú chẳng hay tý nào Tò mò tìm đến chốn nao Hội người chỉ thích gửi trao thơ tình Ban đầu xem xét tình hình Điên, Say ai thế bất bình điều tra Lén qua facebook người ta Lướt lên lướt xuống out ra lại vào Add friend không dám chút nào Im hơi lặng tiếng chẳng bao giờ là Ai ngờ đến lúc chạm va Cũng là đối đáp thơ ca qua đường Chủ đề có mỗi tình trường Văn thơ lay láng cũng bườn dữ ha Em luôn yêu quý người ta Nhưng lời thơ ấy mặn mà gì đâu Tiếc là có ý trăm đầu Thôi thì duyên định em sầu vì anh Vì anh sao lại mang sầu? Ngỡ ngàng tôi đáp tưởng đâu mình nhằm Mới quen chẳng dám mơ xa Chỉ là thuận miệng hỏi hoa giữa đường Hoa kia vốn vị phi thường Cớ sao lại để một người ngửi, chào Anh đây cũng chỉ trót trao Hai câu nồng cháy vì bao đêm sầu Thà rằng không biết đến nhau Giờ đây đã thế thì sao buôn đành? Dẫu duyên chưa tới không danh Nhưng mà có thể như thành một đôi Cũng như yêu thử mà thôi Cũng như quen thử có vôi với trầu Nếu là một tháng hết đau Nếu là một tháng quen nhau cũng thành Cho dù duyên ấy không thành Thì là tri kỷ nên danh, cũng cười Em tham lam lắm hỡi người - Lời nàng bối rối buông lời ngại thân Nỗi lòng sâu thẳm xa xăm Đa sầu đa cảm trăm năm đổi dời Yêu đương thử thách ai ơi Duyên do trời định phận đời bởi ta Một tháng trời sẽ trôi qua Liệu là có đủ, cách xa nghìn trùng Hứa rằng ta sẽ đường chung Hứa rằng ta sẽ luôn cùng bên nhau Tôi đây cảm thấy nghẹn ngào Buông lời than vãn thấu vào tâm can Hứa chăng chi lắm vội vàng Vì người dối trá chỉ mang đầu lời Còn anh không biết lã lơi Và anh đâu biết buông lời dối đâu Đã yêu đã hứa trọn đời Không như ai đó luôn lời châu sa Anh đây không tiếc lời ca Không hay lời nói ba hoa với người Anh đây chỉ có nụ cười Tấm lòng chân thật đời đời thủy chung Đã yêu thì đến cuối cùng Chúng mình cũng sẽ đi chung một đường Vội chi câu nói qua đường Chẳng hề có được sao thương một đời? Nghe xong hồn phách rã rời Nàng vui quên cả những lời đã qua Con tim hai đứa kiêu sa Cớ sao lại bị người pha người dè Giờ này nghĩ chuyện cập kê Em đây không biết thuyền về nơi nao Chỉ mong không khóc không đau Tấm thân này đã hư hao ít nhiều Tình duyên một sớm một chiều Còn lời nói ấy là yêu nặng lòng Ở đây một tiếng từ trong Lời thề yêu mãi một lòng có anh Nghe xong có chút băng khoăn Liệu là có phải sớm chăng, giả vờ? Yêu nhau có tự bao giờ Mà sao em hứa mãi chờ mãi yêu Làm anh bối rối ít nhiều Nhưng anh vẫn sẽ cố chiều theo em Xem như duyên mới bên rèm Xem như duyên mới bắt đầu từ đây Còn em có ý chung xây Thì xin đáp lại anh đây sẽ cùng Nàng rằng nếu đã cùng chung Anh xây em đấp ta cùng bước đi Bỏ sau những tiếng thị phi Ngó xa cũng thế trông chi ngó vào Lâu đài tình ái bên nhau Em ngâm anh đánh khúc ca bồi hồi Hỏi rằng tình sẽ chung đôi Hay là ngắn quảng ai sầu mặc ai? Và rằng chuyện của tương lai Làm sao biết được trần ai ở đời Hữu duyên ắt được chung đôi Không cần lo lắng bồi hồi làm chi Bao giờ tâm phúc tương tri Thì ta sẽ gặp lo gì em ơi Hiện giờ trời sáng tới nơi Sao chưa chịu ngủ giữ hơi cho ngày Ta bên nhau giữa mùa Mai Tháng sau thì biết tình phai hay nồng Nàng rằng tình có mặn nồng Hay là phai nhạc thì không biết hoài Cần gì nôn nóng đổi thay Thuyên duyên sẽ đến với ai thật lòng Tâm em xưa vẫn một dòng Hữu duyên thiên lý nói sầu làm chi. (Trích tập thơ Nhật Ký Đời Thường - Vô Ảnh)
Posted on: Sun, 10 Aug 2014 14:40:57 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015