Truyện ngắn: VỢ À, ĐỢI CHỒNG! Tiếng còi xe cấp - TopicsExpress



          

Truyện ngắn: VỢ À, ĐỢI CHỒNG! Tiếng còi xe cấp cứu như xé nát màn đêm lạnh còn bỏ sót lại của mùa đông. Lạnh tháng hai không se sắt nhưng nó mang một chất buồn thật khó tả. Và cứ thế, chiếc xe mang người đi trong cái đêm trời mưa heo hắt đó. “Tút...tút...vk à, dậy đi học đi cô bé của anh. Em không muốn dậy muộn để rồi phải chép bản kiểm điểm chứ!” Như bao ngày khác, nó mở máy, lục danh bạ và tìm số máy người con gái nó yêu thương. Nó cảm thấy đó là một niềm hạnh phúc mà không phải đứa con trai nào cũng có được. Nó sống hạnh phúc, có một người luôn nhớ đến nó, và mỗi sáng những lời nói ngọt ngào đầu tiên của ngày mới mà nó có thể nói được là những tiếng gọi vk trong phone, những âm thanh ngọt ngào bất tận mà nó muốn nói. - Ck à, toàn dậy muộn thôi. Đi học muộn toàn phải chép bản kiểm điểm ngại lắm, vk còn 20 bản kiểm điểm này... - Thế hả, thui tự chép đi. - Không, ck chép hộ vk nhé, vk biết ck thương vk nhất mà. - Thế mà thương vk à, hay mỗi sáng ck sẽ đánh thức vk dậy, đc không? - Uhm, nhớ nhé! Nó ngồi thần ra và nghĩ lại. Nó cười và tiếp tục chui vào chăn ngủ. Ánh mắt nó dường như mỏi mệt. Nó đã thiếu ngủ cả tuần nay. Nó ngủ thiếp đi. Chiếc điện thoại lóc cóc rơi xuống giường... Mặc kệ đi, sớm mai nó còn nhiều việc phải làm nữa. “Dậy đi con, đến giờ đi học rồi...” Nó dậy và mò mẫm chiếc điện thoại, chẳng thấy điện thoại đâu, nó ngáp một cái rồi hỏi mẹ: - Mẹ ơi mấy giờ rồi? - 8h30 rồi, muộn học cho mà xem, suốt ngày thức khuya chat chit, k chịu ăn gì. Cả tuần nay thì đi suốt, người gầy rộc như bộ xương. - Vâng cho con xin tiền... Tập tễnh bước ra toilet, nó soi lại bản mặt của mình sau lời miêu tả của mẹ. Vẫn thế, mắt có đỏ một chút, má có hóp một chút thôi nhưng mà không sao, nó nghĩ thầm. Nó chuẩn bị quần áo tắm rửa thật tươm tất rồi đi học. Sáng dậy muộn ngày nào cũng như ngày nào, đi đến trường có ăn được gì đâu, lại thêm cái bệnh dạ dày, ăn trái bữa sẽ đau, thành thói quen, nó cũng chẳng ăn gì nữa. Và cứ thế, người nó gầy đi, gầy đi... Lết được cái xác vào lớp thì cũng chỉ còn một tiết. Nó đứng ở ngoài đợi chuông tan. Chán chẳng biết làm gì, nhớ đến người nó yêu, nó lại móc điện thoại ra nhắn tin... “Vk yêu à, vk đang làm j thế? Học tiết mấy rồi? hôm nay có đi học muộn không đấy? Khi nào tan học thì nhắn tin lại cho ck nhé... ck nhớ vk lắm.” 10phút sau.. “Sốt ruột quá, mạng chán ơi là chán, nhớ vk quá” 7phút sau.. “Vk à, vk đang làm j thế, sáng ck đi học muộn bị đứng ngoài nè...huhu” 5phút sau.. “Sắp được vào lớp rồi, vk iu ơi, nhớ vk lắm, mai chúng mình đi chơi nhé...” 2phút sau.. “Vk à, mai mẹ làm cơm đó, sang nhà ck ăn cơm nhé, sang mà học cách làm vk làm mẹ đi, sau về còn nấu cơm cho ck, nhắn lại cho ck nhé, hì hì...” Chuông reo. Thế là được vào lớp, nó cất điện thoại vào túi và khẽ lấy tay xoa xoa mặt, xoa lên vùng mắt ướt đẫm và đỏ ngầu... Nó thất thểu bước lên lớp, có giọt nước rơi xuống trên đường nó đi, rơi thành giọt...ướt đẫm cả mặt đất và cứ tiếp tục theo nó cho đến khi vào lớp. NGÀY THỨ 2 5h55’ “Tút...tút... Vk à, dậy đi nhớ, hôm nay ck được nghỉ ck ngủ thêm một tí, hôm qua ck thức khuya quá, dậy đi học ngay luôn nhá.” Nó giập máy và chớp chớp mắt. Oè, hôm qua thật là chán. Nó vứt cái điện thoại xuống góc giường và lại nằm ngủ. Nó trùm chăn kín mặt, mắt nhắm nghiền vẫn không che được những tia máu đỏ lòm ở mắt, mắt rưng rưng và sưng lên. Chắc hẳn nó phải thức và khóc thật nhiều. Nó thật hạnh phúc sao nó phải khóc. 8h - Dậy đi con, hôm qua muộn học người ta điện về cho mẹ đấy. - Hôm nay con được nghỉ mà, mẹ cho con ngủ một tí đi. - Có thật là nghỉ không, để mẹ gọi cho lớp trưởng. - Thật mà, mẹ đi ra cho con ngủ đi... À, mẹ cho con xin tiền... Cánh cửa phòng đóng lại và không để lại một chút nắng nào trong căn phòng. Căn phòng trở lại một màu đen. Nó tối, tối quá và thật lạnh lẽo nữa. Có ai đó bước vào phòng mà không nhầm tưởng đó là cái nhà xác của một bệnh viện nào đó. Nó lại dụi mắt, nước mắt chảy dàn dụa trên mi. Chỉ có chiếc chăn là thực sự ấm với nó. Và nó lại nằm co quắp một chỗ tiếp tục ngủ. Những ngày tháng hạnh phúc của nó đây sao, chỉ toàn có ngủ và ngủ. Uhm, sao cũng được và nó nghĩ giờ nó thật hạnh phúc. 14h28’ Đã quá giờ ăn cơm trưa mà giờ nó vẫn ngủ. Ngủ như chết giấc một chỗ. Ngủ như nó đã thức đến hàng thế kỉ. Ngủ một cách mê man, không biết trời đất là gì. Giờ trời có sập nó cũng chẳng biết gì cả. Và...nó giật mình, mồ hôi chảy lã chã trên vai nó, trên lưng nó. Nó lau mồ hôi, và trong những giọt mồ hôi chảy xuống cổ nó là những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt có vị mặn chát. Dường như nó đang buồn và thật... nhưng tại sao, và dường như nó vừa trải qua một cơn ác mộng thật là kinh hoàng, một giấc mơ nó biết, nó không hề tồn tại. Nó ngồi nghĩ và thở hổn hển. Nó mệt và bụng co thắt lại. Nó đói quá, cả ngày hôm qua nó chẳng đụng một chút thức ăn nào cả. Nó mệt và lại xoa mặt, xoa lên mái tóc xù của nó. Thật mệt mỏi. Và nó chợt nhớ ra một cái gì đó và lần mò. Nó lại tìm điện thoại và lại một cái tin khác cho người nó đang yêu. “Vk à, vk ăn cơm chưa? Hôm nay ck lại bị ốm vk à, ck nhớ bàn tay của vk quá. Bàn tay vk khẽ đặt lên trán ck. Nụ cười vk thật đẹp khi nhìn ck và mắng ck..hâm lắm, đi chơi cho lắm vào rồi để mà ốm. Ck không thế sống thiếu vk được, ck yêu vk lắm. Bàn tay vk sẽ mãi giữ trên trán ck như thế này, ck sẽ cảm thấy bình yên biết bao, vk biết không?” Nó gục xuống và ôm mặt. Nó bắt đầu khóc. Nó khóc vì nó nhớ người nó yêu. Nó khóc vì đã một ngày nó k được gặp người ấy. Nó khóc vì nó đã phí phạm những lúc bên người ấy để giờ k được ở bên cạnh. Nó thật buồn và thất vọng. Nó si tình quá. Nó yếu đuối quá. Nhưng có lẽ nào...Nó đã yêu quá nhiều... Và như hôm qua, lại bước vào trong toilet với bộ dạng ủ rũ, chán chường. Nó soi lại bộ mặt mình sau một ngày. Giờ thì nó thực sự cảm thấy khác biệt. Đôi mày u uất như đang than trách số phận. Ánh mắt rơm rớm nước và đỏ lừ. Mắt nó sưng lên như một cái bọng nước, một cái bọng nước mà người nào vô tình chạm vào nó sẽ trực tuôn ra. Hai gò má hóp lại để lộ ra cái gò má vốn k cao. Nó gầy và ốm yếu một cách thảm hại. Nó đã khác chỉ trong có một ngày sao? Chẳng thể nào, nó đã luỵ tàn trong cái thời điểm mà nó đang hạnh phúc. Nó lại mở máy ra. “Vk à, chiều chán quá, chúng mình đi chơi nhé, k nhớ bao nhiêu ngày mình chưa gặp nhau nữa vk nhỉ? Nhưng ck nhớ vk nhiều lắm, vk quên là ngày nào vk cũng phải nói vk nhớ ck mà. Hôm nay và hôm qua vk đã nói chưa? Ck vẫn nhớ đấy nhé, mình đi ăn nhé, được k vk?” Nó nhét máy vào túi chuẩn bị quần áo và đi đến chỗ hẹn. Nó phóng xe, trong lòng nặng nề. Nó bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện mà bạn nó đã nói hôm qua. Có một người con trai yêu một người con gái nhưng người con gái chẳng thể yêu người con trai được. Và người ấy đã tự dối lòng mình là cô gái rất yêu mình. Người con trai đó sống với ảo tưởng và niềm hi vọng sẽ có được người mình yêu. Và... kết thúc cũng thật thảm hại. Nó sợ và nó hoang mang. Nó...nó rối loạn. Giờ nó chẳng biết nó đang làm gì và nghĩ gì nữa. Nhưng nó vẫn tin trong lòng một cách sâu sắc, “nó đang hạnh phúc”. Và nó có được người nó yêu rồi. Nó mỉm cười và giọt nước mắt lại rơi trên má, thật buồn và khó hiểu. Một quán ăn mà có lẽ nó rất thích đến. Tất cả rất quen thuộc với nó. Nhưng giờ nó nhìn mọi vật với một ánh mắt khác. Cảnh vật u tối, mọi người nhìn nó và lắc đầu. Nó có sao đâu, những người quen thuộc với nó cũng bắt đầu nhìn nó với con mắt khác...Nó cười và mặc kệ. Nó đi vào trong quán một cách thản nhiên và chọn một vị trí có lẽ là nó nghĩ là đẹp nhất có thể nhìn ra bên ngoài. Nơi mà nó có thể ngóng thấy bóng dáng của người nó yêu thương. Nó thích nhìn thấy người yêu nó như vậy. Anh bồi bàn nhìn nó một cách thương xót. Và cứ thế nó ngóng, 1tiếng rồi 2tiếng, nó luôn nhìn xuống đường. K giữ được bình tĩnh anh bồi bàn đập nhẹ tay vào vai nó và nói: - A ơi, là khách quen nên tôi để a ngồi lâu mà k gọi gì rồi, a xem thế nào giờ khách đang đông mà a ngồi như thế này thì quản lý mắng tôi chết. - Ơ..ơ...thế hả. Nó ngơ ngẩn gật đầu, nó nhìn vào menu, hì, sườn xào chua ngọt... “E thích ăn món gì nhất... E á, e chẳng biết làm gì cả nhưng e thích ăn sườn xào chua ngọt nhất... Ôi thế á, a cũng thích ăn sườn lắm đấy, giống nhau quá nhỉ... À hay là thế này, mai sau e sẽ học nấu sườn xào nhé, okie Để làm gì? A cũng học, mình sẽ thi xem ai nấu ngon hơn..được k? Ai thua phải lấy người kia, chịu k? A khôn lắm.. Được rồi..!!” Nó ngồi bồi hồi và nhớ kỉ niệm bên người nó yêu. Thật giản dị, một niềm hạnh phúc thật quá đỗi đơn sơ mà nó từng được nếm trải. Nó nhớ, nhớ da diết.. Nó cười và nói với a bồi: “A ơi, cho e 2suất sườn xào nhé..nhanh hộ e, cô ấy sắp đến rồi..” A bồi giật mình và nhìn nó lại một lần nữa. Nó k thèm để ý đến a bồi và nó lại ngó ra ngoài cửa. Nhìn ngắm và chờ đợi một cái gì thật xa. A bồi lắc đầu và quay lưng đi. Nó ngồi lặng đi và bắt đầu nhớ. Nó nhớ từng giọng nói, từng tiếng cười của người nó yêu. Nhớ thời gian nó đang hạnh phúc. Sao lại thế, nó lại nhớ... “nó đang hạnh phúc mà”... Nó mơ một buổi chiều tan học, người nó yêu đón nó. Hai đứa lại cùng đi trên một con đường về. Nói chuyện tâm sự, cùng nhau nói về tương lai, cùng nhau mơ về hạnh phúc mai sau, cùng nhau vượt qua tất cả để chúng đến được với nhau. Cùng nhau uống caramel. Cùng đi về nhà. Ôi thật hạnh phúc! Nó chợt cười và...giọt nước mắt nó lại tiếp tục rơi xuống. Nó lại rơi như nó đã rơi sáng nay. Nó rơi trong niềm hạnh phúc mà. Người ta nói con người khi họ hạnh phúc nhất, họ khóc. Và lúc nào họ đau đớn đến tột độ, họ sẽ lại cười... Vậy giờ cảm giác của nó là gì? Nó đang hạnh phúc hay đau khổ? Chẳng ai biết được mà chỉ có mình nó hiểu... - Của anh 2 suất sườn xào chua ngọt ak. - Vâng, a ơi lấy cho e 2cốc caramel nhé. - A ơi, nhà tôi k có ạ - Cái gì? Làm ăn kiểu gì mà k có hả? Gọi quản lý ra đây... Nó sửng cồ lên, 2mắt nó đã đỏ và sưng vì thiếu ngủ, giờ lại càng thêm ghê tợn khi quắc lên. Nó làm cho những thực khách xung quanh phải dựng tóc gáy và k dám nhìn về phía nó nữa để tránh khỏi rắc rối. Chỉ có mỗi a bồi nhìn nó thương hại và xuống giọng. Vì a biết có nói gì với nó lúc này cũng bằng thừa thôi... - Vâng, tôi xin lỗi, a đợi để tôi lấy.. - Uhm, lấy nhanh hộ cái, sắp có khách đến rồi đấy. - Vâng... Nó ngồi xuống, ánh mắt trở lại vẻ bình thường trông thật hiền và đáng thương khác hẳn với vẻ hung hãn của nó lúc trước. Nó nhìn 2suất thức ăn trên bàn. Nó cười và nói nhỏ: “E à, món e thích ăn nhất này, e hãy ăn đi. A biết e rất thích ăn mà, a gọi để đợi e đến ăn đó...A sẽ học để nấu ngon hơn thế này, để e ăn được ngon hơn thế này, lúc đó e sẽ thua a..e sẽ phải cưới a. E phải ăn đấy nhớ..” Nó cầm dĩa và xúc 1miếng ở đĩa nó đặt vào đĩa bên kia. Chiếc ghế đối diện vẫn vậy..đĩa thức ăn vẫn vậy..chỉ có nó là đang thay đổi.. Và nó giơ lên 1miếng cho vào miệng ăn thử... “E à, ngon lắm..E ăn đi” Nó nuốt nghẹn ứ họng, nó nấc lên và nước mắt lại tuôn rơi..Nó giơ đĩa về phía trước như có ai đang ngồi đối diện với nó. Người nó yêu, đang ngồi trước mặt, ánh mắt thật đẹp và nhìn nó. Cô há miệng, nó cười và chợt đánh rơi cái dĩa xuống đất. Không gian trở lại với nó, bao nhiêu cặp mắt nhìn về phía nó. Trước mặt nó chẳng có gì cả..chẳng có gì hết. Nó gục xuống tay ôm trán..và nước mắt rơi như mưa. Nó khóc k thành tiếng mà nước mắt cứ thế được nuốt vào trái tim đang chứa đựng hình ảnh của một người con gái. Nó thật đáng thương, nó vẫn cứ âm thầm khóc..nó khóc một mình nhưng mọi người xung quanh chắc ai ai cũng biết. Nó lau hết nước mắt và moi ví...đặt xuống bàn tờ giấy bạc trị giá bao nhiêu nó cũng k biết nữa. Nó chạy vồ vập ra ngoài cửa một cách uất hận. Ai cũng dõi theo từng bước nó ra đi và chỉ có một mình a bồi là chạy ra ngoài nhìn nó. Nó lấy xe và vứt vé vào mặt lão trông xe già và tút một mạch. NGÀY THỨ 3 15h28’ Nó tự bật dậy. Dường như hôm nay k có sự phá quấy nào với nó cả..Nó chợt ngớ người ra vì đã ngủ quá trễ. Nó dậy sau cả đêm thức trắng để suy nghĩ..để nhắn cho người yêu nó về buổi hẹn đi chơi hôm nay. Và hôm nay nó đã quên k đánh thức người nó yêu đi học.. Nó lại mở điện thoại và nhắn tin. “Vk à, ck xin lỗi nhé, hôm qua ck thức khuya quá. Vk nhận được tin nhắn của ck đêm qua chưa. Sáng ck dậy muộn k gọi vk dậy được. Đừng giận ck vk nhé, vk có đi học muộn k. Nếu phải viết bản kiểm điểm thì ck viết cho nhé..hìhì..nhắn lại cho ck nhé” Nhắn xong nó nhẹ bước xuống giường.. Nó bước đi được một đoạn, toan mở cửa thì khựng lại. Nó bỏ quên một cái gì đó. Nó đi từng bước đến chiếc bàn giấy, lấy bút và giấy bật đèn và bắt đầu viết. Nó viết bản kiểm điểm!! “Ck, ck chép hộ vk nhé, vk biết ck thương vk nhất mà” Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam Độc lập - Tự do - Hạnh phúc Bản kiểm điểm Kính gửi... E tên là...hôm nay e viết bản kiểm điểm này đê xin lỗi cô vì e đã đi học muộn 1buổi... Nó nghĩ và cứ thế cứ thế nó viết cho đến bản thứ 20. Nó viết trong cái lúc mệt mỏi. Nét chữ nguệch ngoạc. Nó mệt, nó viết như đang kiệt sức. Nó đánh rơi cái bút và gục mặt xuống những tờ giấy... lẩm bẩm: “E à, a thương e lắm. A viết xong rồi...” Rồi nó lại nhắn tin... “Vk à, hôm nay là hôm cuối chiếu phim “I love you” đó, lần trước mình k được đi xem với nhau vì hết vé. Giờ ck lên mua vé tối nay rồi mình đi xem nhé..nhớ đến đúng giờ đó nghe chưa” Nhắn tin xong nó mặc quần áo chuẩn bị tất cả 1cách cẩn thận. Và một lần nữa nó lại đi vào toilet. Nó có thể nhìn được khuôn mặt của mình 1cách rõ nhất. Giờ có ai còn bảo nó là con người đâu, ánh mắt k còn tia đỏ máu nữa mà chỉ toàn là 1màu đỏ quặng của máu tươi. Đôi môi khô ráp và khuôn mặt gầy. Nó vẫn cười và đi tắm. 17h58’ Nó phóng xe đến trước cổng Vincom. Hôm nay thật đông, tất cả đi lại tấp nập và chẳng ai để ý đến sự chú ý của nó nữa. Nó gửi xe và đi 1mình lên Vincom. Chen chúc vào chiếc cầu thang máy, hôm nay tắc nghẽn quá. Nhưng tất cả những cặp mắt trong căn phòng nhỏ chật hẹp đều đổ dồn về phía nó. Vì sao? Vì sao vậy?... Nó mặc kệ và cúi mặt xuống thở dài. Tất cả đều đi có đôi và chỉ có nó là đi 1mình. Nó mong đợi sự có mặt của người nó yêu. Nó mong gặp người yêu nó để xoa dịu đi nỗi nhớ bao ngày. Nó đi vào sảnh lớn, k gian rộng và đông đúc nhưng chỉ có 1mình nó. Tiếp tục bước... - C ơi cho e 2 vé xem phim “I love you” buổi 8h15 nhé. Hàng ghế nào giữa ấy - Bạn đi mấy người ạ? - E đi..2người, c cho e 2vé - Vâng, 2vé hàng G..G.. của bạn 150k - Chỗ hàng dưới à c? - K hàng giữa mà bạn. - Cái gì, tôi bảo hàng dưới sao lại cho hàng giữa, làm ăn kiểu thế à.. - Bạn nói hàng giữa mà. 2bên cãi nhau và một lần nữa, mắt nó lại quắc lên. Nó trở nên ghê tởm trong mắt của mọi người và bảo vệ kéo nó ra. Nhưng k cản nổi nó.. Thế rồi, 1người khách nữ nhìn thấy nó vỗ nhẹ. - A à, hàng ghế của a là hàng dưới đó. Vì phòng nhỏ nên gần giữa thôi, k sao đâu.. - ... Nó đứng dậy và k nói gì, quay phắt đi 1cách lạnh lùng. Nó điên rồi, nó nổi khùng lên thật rồi. Và giờ nó làm việc gì nó cũng không biết nữa..giờ nó là ai?? Còn sớm lắm, lâu mới đến giờ chiếu phim. Nó ngồi 1mình..và nhớ.. “Vk thích uống caramel freeze lắm..mỗi lần lên đây xem phim vk đều uống.. Thế à, ck k uống nhưng ck cũng sẽ tập uống..nhé” Nó lại cười và đi ra quầy mua 2cốc. Ngồi xuống ghế và uống. Vẫn ngon lắm, ngon như lần đầu nó uống vậy. Lần đầu biết đến vị ngọt của nó cũng là lần đầu được biết em. Người cho nó biết vì sao có thể bỏ bao nhiêu thời gian để lên đây uống dù chỉ là uống 1mình.. Nó đặt cốc trước mặt và rưng rưng. Nó cúi xuống và uống, k nói năng gì..chỉ biết gục mặt xuống thôi. Nhìn nó đáng thương như một con cún con đang xa mẹ. Nó ngó lên nhìn cốc nước bên kia bàn và lẩm bẩm: “E à, sao e k uống? Sao e lại k uống, e thích nó lắm mà. K uống nó tan ra k ngon đâu. E uống đi hay e uống chung với a nhé..Sao e k nói..e nói đi..e nói vì sao e lại k thích uống hả...” Nó gào thét trong nỗi đau. Nó gào thét trong cơn tuyệt vọng. Hay nó gào thét trong giây phút nó đang hạnh phúc. Và lần này, nó ghì chặt tay đưa lên mồm cắn cho chảy máu ra..mặt gườm gườm và bắt đầu..nó khóc nấc lên.. Nó nhanh chóng ghìm cơn và sờ vào ví lấy chiếc vé.. chợt 1mảnh giấy đỏ rơi ra khỏi ví. Nó lớ ngớ nhìn và nhặt lên đọc.. Giấy báo tử Bệnh nhân... Vào hồi 2h6’ ngày...đã qua đời do... Nó đánh rơi tờ giấy 1lần nữa và tự dụi mắt..Nó đọc lại và nước mắt rưng rưng.. “Tách..tách..” nước rơi trên giấy đỏ nhìn như máu vậy. Thế nhưng k phải, nó càng trở nên đỏ tươi trên nền đỏ sẫm. Lần này k còn là nước mắt nữa. Máu rơi rồi..máu từ 2khoé mắt nó đã rơi. Nó ghìm lại và lôi điện thoại ra gọi cho người nó yêu 1lần nữa.. “Tút..tút..vk yêu à, ck đây. Vk đang làm gì đấy, ck đang ngồi trên Vincom đợi vk. Vk à, ck đã mua được vé rồi, chúng mình k còn về như hôm trước nữa. Vk với ck sẽ cùng nhau xem phim. Vk thích bộ phim đó và ck cũng thế. Ck mua cả caramel cho vk nữa, vk lên đây đi. Ck muốn nói rằng ck rất nhớ vk. Ck yêu vk nhiều lắm vk có biết k?” “...Thuê bao quý khách vừa gọi hiện k liên lạc đươc, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...” Nó để rơi cái đt. Và...như những lần khác nó gọi vào số máy đó...tất cả chỉ là... “...Thuê bao quý khách vừa gọi hiện k liên lạc đươc, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...” Và trong hòm thư của nó k biết có bao nhiêu mess báo gửi tin thất bại. Nó k tin hay k muốn tin vào cái sự thật phũ phàng này? Sự thật là người yêu nó đã rời xa nó..Nó gào thét trong cơn đau cuối cùng...tim nó đau và giờ toàn thân nó đâu đớn hơn lúc nào hết. Nó đã tự dối mình và câu chuyện người bạn kể cho nó k ai khác...chính là nó. Nó quỳ gối chống khuỷu xuống đất và hét lớn.. “E ác lắm..sao e lại bỏ a đi..mình còn bao nhiêu dự định cơ mà..tại sao e lại ra đi vào lúc này. A đã từng xem phim và a k muốn có 1kết thúc như vậy. Sao e làm thế, a muốn làm tất cả cho e, muốn làm tất cả để mang lại cho e niềm hạnh phúc để e là người hạnh phúc nhất thế giới. Sao e nỡ đối xử như thế với a. Sao e lại nỡ làm thế...thế còn lời hứa với a, lời hứa với a thì ai thực hiện và giờ e nói a phải làm sao..A làm sao đây...Tại sao e biến a thành 1thằng con trai đau đớn nhất. A đã phải làm 1việc mà a k muốn làm vậy mà sao e k về với a..tại sao...E..ơi.. ” Nó gọi tên người con gái..2lần và quỵ xuống hẳn..nó nằm xuống đất. Từ mắt những giọt máu chảy,..miệng nó ngậm chặt và hơi nhếch..Nó đã... 20h15’ Xe cấp cứu đến. 1thanh niên chừng 19-20tuổi được đưa lên cáng và chùm chăn trắng kín mặt. Những giọt máu từ cổ và mắt a vẫn chảy. Nó đỏ tươi như màu tình yêu a dành cho người con gái a yêu vậy..Và....
Posted on: Tue, 06 Aug 2013 03:35:51 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015