giữa núi rừng thì chỉ nhìn cô bé có vẻ không hiểu - TopicsExpress



          

giữa núi rừng thì chỉ nhìn cô bé có vẻ không hiểu mà thôi. - Tại sao lại đi tìm tôi. - Vì em rất thích anh nên em muốn đi tìm xem anh ở đâu.- Nó nói không ngần ngại, không vòng vo. Việt lại tròn mắt tiếp tục nhìn cô bé kì lạ này. - Thấy chưa, rõ ràng là mình có duyên mà. Nếu không cứ mỗi lần mong gặp anh là em lại gặp được anh ngay. - Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về. Tôi còn về nhà nữa, sắp tối rồi.- Việt đứng dậy. Trác Vân nhổm hẳn dậy, một cái ê mình làm nó phải nhăn mặt. Từ hồi nào đến giờ nó đâu có biết bị thương hay bị đau là gì đâu. - Về nhà anh không được à? - Cô phải về nhà cô chứ. - Em thích về nhà anh. Cái tính trẻ con của Trác Vân xưa nay có ai trái lại được đâu. - Cô không thể về nhà tôi được. Mẹ tôi không thích thế. - À... thế thôi vậy. Thế anh đưa em về nhà đi, rồi em bảo anh Gấu em lái xe chở anh về nhà. - Nhà cô ở đâu? - Không nhớ ở hướng nào. Cạnh nhà ông ngoại Phi Long đó. - Nông trường Phi Long. Cô là cháu ngoại ông ấy, nhưng nghe nói ông ấy đâu có con gái. - Mẹ em là con nuôi của ông ngoại. Nhà em ngay gần đó á. - Cô ở biệt thự Hoàng Dương.- Việt nhìn nó nghi ngờ. - Phải. - Được. Tôi biết chỗ đó, để tôi đưa cô về. Việt lại đeo cái gùi lên lưng và tiến lại phía Trác Vân. Cúi xuống, anh không thấy nó đang đỏ mặt bối rối, Việt nâng nó lên trên hay cánh tay khỏe khoắn của mình và bước ra khỏi hang. Ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt một màu, thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn Việt. Không mang cái vẻ đẹp kiểu đại công tử như anh trai Khánh Nam hay những anh chàng hay theo đuôi nó trước đây, Việt có vẻ đẹp khá mộc, nhẹ nhàng, đậm chất núi rừng. Đôi mắt anh sáng luôn ánh lên những cái nhìn hoang dã. Nó đưa tay lau một giọt mồ hôi vừa chảy xuống cổ Việt, nói: - Nếu anh mệt thì cứ bỏ em xuống nhé! Việt lặng im cứ bước thẳng lên phía trước. Thế là trong khi Khánh Nam đang dạo chơi trong thung lũng hoa cùng Phượng Vũ, thì Việt đã đưa Vân về đến biệt thự Hoàng Dương bằng chính đôi tay và đôi chân anh. Bàn chân quen đi rừng leo núi của anh dường như chẳng hề mệt mỏi một chút nào. Thả nó ở cổng, Việt định quay lưng đi, nhưng Vân đã gọi giật lại: - Anh Việt, khoan đã. Hai ngày nữa em rời khỏi đây cùng ba mẹ rồi. Chiều mai anh đến chùa Thạch Liên gặp em một chút nhé! Việt không đáp, cũng không quay lại. Vân nói với theo: - Anh mà không đến là em sẽ không về đâu đấy. Nhưng nó xụ mặt xuống vì thấy Việt đã đi xa lắm rồi. Nó mong là anh sẽ đến gặp nó. 13. Tạm biệt dấu yêu Tiếng củi cháy lép bép nơi bếp lửa, nơi duy nhất có ánh sáng trong nhà sàn lúc này, một người đàn ông đang thổi bếp, chốc chốc lại liếc chừng về phía cầu thang. Bên ngoài trời đang tối dần, có ánh chớp báo hiệu sẽ có một cơn mưa lớn. Giờ này mà đứa cháu anh vẫn chưa về. Có tiếng ho khan, người đàn ông lo lắng nhìn về phía đó, nơi có một người phụ nữ đang ho rũ rượi vì căn bệnh lâu năm của mình. Đó là chị dâu của anh. Nồi thuốc vẫn còn đầy nước nên anh chưa thể chắt ra cho chị dâu uống được. Tiếng lạch cạch ở phía dưới báo cho anh biết đứa cháu của anh đã về đến nơi. Anh cất tiếng hỏi: - Sao hôm nay về muộn thế? - Cháu đi hái thêm lá thuốc để sư thầy gói thuốc cho mẹ.- Việt đáp lại- Cháu có bắt được con cá ở dưới suối đây, chú làm cơm giúp cháu, cháu mang thuốc qua cho sư thầy. - Trời tối rồi, lại sắp mưa nữa, mày đi đường rừng nguy hiểm lắm.- Mẹ anh nói vọng xuống. - Không sao đâu mẹ, con đi rồi về liền. Anh nói và lại xốc cái gùi lên lưng và bước đi về phía thung lũng Thạch Liên. Việt quen sư thầy từ khi biết đi rừng. Sư thầy tốt bụng đã chỉ cho anh bài thuốc nam để chữa bệnh cho mẹ mình. Việt thường hay hái lá thuốc đến nhờ sư thầy gói thành từng thang một để đem về sắc cho mẹ uống. Biết sư thầy ở một mình trong núi này, anh hay đem củi và rau rừng đến cho thầy, đôi khi là củ sắn, cái bắp của nhà trồng. Việt đến được chùa Thạch Liên thì người anh đã ướt hết. Sư thầy đưa anh đĩa xôi thầy mới cúng xong để anh ăn cho đỡ đói. Thầy khuyên anh nên ở lại chùa hôm sau hãy về, nhưng anh sợ mẹ lo lắng nên ăn xong đĩa xôi, anh đứng dậy xin phép ra về. Vừa bước chân ra đến cửa thì anh nghe sư thầy nói: - Có cô bé đến tìm con từ chiều đó. Đợi đến lúc trời mưa, thầy giục về nên đã về rồi. Việt giật mình nhớ lại lời hẹn của cô bé hôm qua, lời hẹn của con gái chủ nhân ngôi biệt thự Hoàng Dương. Anh ngẩn ra rồi chào sư thầy và bước vào bầu trời lất phất mưa. Nhưng nghĩ sao, khi ra khỏi cổng chùa, anh lại rẽ sang con đường dẫn về biệt thự Hoàng Dương. Cô bé ngốc đó không biết đã về đến nhà an toàn chưa? Tiểu thư con nhà giàu mà dám lang thang trong núi giữa đêm tối thì thật là đáng kinh ngạc. Đi đến chân dốc, anh dừng lại vì trong ánh chớp vừa lóe lên, anh nhận ra một thân hình đang nằm trong đám cỏ dại. Người cô bé bê bết bùn đất, có lẽ vì trơn nên đã trượt từ trên dốc xuống. Toàn thân cô lạnh ngắt khiến anh cũng phải thót tim lại. Vội nâng cô lên, anh đi về phía hang núi, nơi mà anh thường nghỉ chân lại khi đi qua đây. Anh đặt cô bé nằm xuống phiến đá lớn và nhóm cho đám củi khô cũ còn sót lại cháy bùng lên. Lửa làm cho hang trở nên ấm áp hơn. Anh ngoái lại nhìn cô bé đang nằm đó. Một vẻ mặt xinh đẹp mà anh chưa bao giờ thấy. Con gái trong buôn làng chẳng ai đẹp như thế cả. Gương mặt sáng, mi cong, cô như một nàng công chúa bước ra từ xứ sở thần tiên nào đó. Cái vẻ ngây thơ của tuổi mới lớn vẫn còn đọng lại trên mí mắt, khóe môi. Trong khi anh đang mải ngắm cô thì cô bé mở mắt ra, ngơ ngác một lúc rồi nhổm ngay dậy, reo lên: - Ơ, lại là anh... - Cô không biết đi đường núi mà sao cứ thích đi vậy? Nếu không có tôi thì cô đã chết vì dầm mưa ở ngoài trời hoặc bị thú dữ tấn công rồi.-Việt chất thêm củi vào đống lửa. Quần áo anh nãy giờ đã khô bong. - Tại sư thầy cứ bảo em về nên em chẳng tiện ở lại. Nhưng em biết thế nào anh cũng đến mà.-Trác Vân lại gần đống lửa, cười. Việt hơi đỏ mặt khi nhìn vào gương mặt rạng ngời đó. Dưới ánh lửa bập bùng, cô bé còn đẹp hơn bình thường nữa. - Cô đi như thế này không sợ ba mẹ cô lo lắng sao? - Có chứ... Em biết sẽ làm ba mẹ và anh Hai em lo lắng, nhưng em không thể rời khỏi nơi này mà không gặp anh một lần.- Trác Vân lắc đầu thật thà đáp. - Tại sao nhất thiết phải gặp? - Vì em muốn anh vẫn nhớ đến em cho đến khi em quay lại đây tìm anh. - Tìm tôi làm gì? - A... thôi em không nói nữa...- Vân đỏ mặt nói-Dù sao thì những ngày ở đây thật đáng nhớ vì đã gặp được anh. Anh đã cứu em rất nhiều lần, nhiều đến nỗi em không biết làm gì để trả hết được. - Có vay sẽ có trả, đó là luật nhân quả mà sư thầy thường hay nói với tôi. Có lẽ do tiền kiếp tôi nợ cô nên giờ tôi trả cho cô. Trả hết là mình hết duyên nợ. - Không, nhất định em sẽ còn quay lại đây tìm anh. Hứa đấy... Hai năm nữa em quay lại đây tìm anh, hy vọng lúc đó anh vẫn không quên em. Thấy Việt im lặng, nó tiếp: - Hay anh không tin em, mình ngoắc tay nhé! - Không cần đâu.- Việt lắc đầu- Vốn dĩ không có sự tồn tại của những lời thề. Đi thôi, tôi đưa cô về, vì tôi còn phải về nhà nữa. Trác Vân đứng dậy, mỉm cười và bước ra ngoài theo Việt. Không hiểu sao, nhưng ở cạnh người con trai này, nó thấy bình yên đến lạ kì. Hai người cứ bước cạnh nhau, dưới trời mưa như thế đến tận khi về đến cồng biệt thự Hoàng Dương. Việt ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự rực rỡ ánh đèn, khác xa với căn nhà sàn nghèo nàn chỉ có ánh lửa của mình. Anh cười trong đầu một cái thật mỉa mai khi nghĩ đến sự thiên lệch đến tréo ngoe ấy. - Tạm biệt anh.- Trác Vân hôn nhẹ lên má anh, khẽ cười và chạy vụt vào nhà để lại một thằng con trai đứng ngơ ngẩn dưới mưa thêm một hồi lâu nữa. “Tạm biệt em.”- Việt nhìn khung cửa sổ lầu hai vừa sáng đèn và quay người bước đi. Mưa lạnh mà lòng anh sao ấm quá! * - Hả, em nói gì?- Khánh Nam ngẩng đầu nhìn Sang khi nghe cô thông báo một tin khiến anh hơi shock. - Mẹ đã đồng ý cho em đi du học rồi. Em sẽ sang Mỹ với anh.- Minh Sang cười rất duyên. - Nhưng em còn đang học mà? - Học xong em sẽ bay. Em sẽ đăng kí học cùng trường với anh! Em chỉ sang sau anh mấy tháng thôi mà. Sao, hay anh không thích em sang đó học cùng anh? - Dĩ nhiên là không phải.- Khánh Nam lắc đầu dù lời phủ định của anh chẳng thể che nổi những nét biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc này.- Anh không nghĩ là cô bé Minh Sang hôm nào anh gặp ngồi ủ rũ một góc vì nhớ mẹ, giờ lại có đủ dũng cảm để bay nhảy như thế. - Sang đó em còn có anh mà, em có cô đơn đâu. Hì. Hay anh đợi em học xong rồi đi cùng em luôn thể? - Không được nhóc à...- Khánh Nam lắc đầu-Thủ tục anh đã lo xong hết rồi mà. Ăn Tết xong là anh bay thôi. - Vâng, thế thì hẹn gặp anh năm tháng sau ở bên đó nhé! * - Này, tôi đi rồi cô vui thế à?- Khánh Nam trợn mắt nhìn Phượng Vũ khi hai người ngồi trong quầy cafe ở sân bay, khi cô nghêu ngao hát một câu hát nào đó có vẻ vui lắm. - Tôi yêu đời thôi mà.- Phượng Vũ cười. - Tôi đi liền đấy, không về đây đâu. Cô có nhớ tôi thì tranh thủ đi, không đến lúc muốn gặp cũng khó lắm. - Sặc...- Phượng Vũ phun phì phì vì câu nói đó của anh. - Đồ xấu gái bất lịch sự.- Khánh Nam nhảy dựng lên vì nước bắn vào tay áo. - Xin lỗi.- Phượng Vũ ôm bụng cười- Tại câu nói kia của anh làm tôi sợ quá ấy mà. Này, xin lỗi đi, anh đi rồi bớt một kẻ nửa đêm nháy máy khủng bố giấc ngủ của tôi nhé! Cũng chả còn gã dở hơi không biết bơi nào tranh ăn với tôi nữa. - Thế là không nhớ tôi à? - Ôi, nhớ tới anh để đêm gặp ác mộng tôi sợ lắm. - Nhưng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy. - Ha ha, rồi anh sẽ bị những cô em tóc vàng xinh xắn hớp mất hồn thôi, không có thời gian để nhớ đến tôi đâu mà lo. - Tôi nhớ thật đấy.- Khánh Nam nghiêm mặt nói. Phượng Vũ ngừng cười, cô lắc lắc mái tóc dài buông xõa: - Đừng nói trước vì chẳng cái gì nói trước mà bước tới được đâu. 4 năm sẽ qua đi, và sau đó chúng ta thay đổi thế nào chẳng ai biết được cả. - Hừm... cô chẳng bao giờ nghiêm túc khi tôi nghiêm túc cả.- Khánh Nam lắc đầu vẻ giận-Thôi đến giờ rồi, tôi đi đây. Anh đứng dậy cầm vé máy bay và hộ chiếu lên. Phượng Vũ đứng dậy và bước theo anh ra đến cửa soát vé. Anh dừng lại, một thoáng lưu luyến làm anh không muốn bước chân qua cánh cổng kia. - Đi đi...- Phượng Vũ đẩy anh- Sao ủy mị thế? Khánh Nam cúi nhìn cô, nói nhỏ: - Tôi đi nhé! - Chúc mạnh giỏi. - Đi thật đấy... - Ơ hay, muốn chúc gì nữa? - Nhưng tự dưng tôi lại không muốn đi. - Ai da... Có phải đưa tiễn Kinh Kha đâu mà sướt mướt thế.- Phượng Vũ ngoác miệng cười, thực sự thì lòng cô cũng đang hoang mang lắm. Rất nhanh, Khánh Nam với tay, kéo cô lại sát mình và đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi anh nói, giọng nhẹ tênh như gió thoảng: - Chờ tôi... tôi sẽ không để em thành đá Vọng Phu đâu. Và anh quay người bước thật nhanh đến cửa soát vé, một tay còn giơ lên như chào. Phía sau anh, Phượng Vũ đưa tay lên trán, nơi nụ hôn ấm áp của anh vẫn còn đọng lại, cô hơi cười rồi cũng quay người ra khỏi sân bay. 4 năm rồi sẽ qua đi. 4 năm chúng ta sẽ cùng nhau phấn đấu. 4 năm, em sẽ đợi anh quay về. Tạm biệt dấu yêu. nhưng ở cạnh người con trai này, nó thấy bình yên đến lạ kì. Hai người cứ bước cạnh nhau, dưới trời mưa như thế đến tận khi về đến cồng biệt thự Hoàng Dương. Việt ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự rực rỡ ánh đèn, khác xa với căn nhà sàn nghèo nàn chỉ có ánh lửa của mình. Anh cười trong đầu một cái thật mỉa mai khi nghĩ đến sự thiên lệch đến tréo ngoe ấy. - Tạm biệt anh.- Trác Vân hôn nhẹ lên má anh, khẽ cười và chạy vụt vào nhà để lại một thằng con trai đứng ngơ ngẩn dưới mưa thêm một hồi lâu nữa. “Tạm biệt em.”- Việt nhìn khung cửa sổ lầu hai vừa sáng đèn và quay người bước đi. Mưa lạnh mà lòng anh sao ấm quá! * - Hả, em nói gì?- Khánh Nam ngẩng đầu nhìn Sang khi nghe cô thông báo một tin khiến anh hơi shock. - Mẹ đã đồng ý cho em đi du học rồi. Em sẽ sang Mỹ với anh.- Minh Sang cười rất duyên. - Nhưng em còn đang học mà? - Học xong em sẽ bay. Em sẽ đăng kí học cùng trường với anh! Em chỉ sang sau anh mấy tháng thôi mà. Sao, hay anh không thích em sang đó học cùng anh? - Dĩ nhiên là không phải.- Khánh Nam lắc đầu dù lời phủ định của anh chẳng thể che nổi những nét biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc này.- Anh không nghĩ là cô bé Minh Sang hôm nào anh gặp ngồi ủ rũ một góc vì nhớ mẹ, giờ lại có đủ dũng cảm để bay nhảy như thế. - Sang đó em còn có anh mà, em có cô đơn đâu. Hì. Hay anh đợi em học xong rồi đi cùng em luôn thể? - Không được nhóc à...- Khánh Nam lắc đầu-Thủ tục anh đã lo xong hết rồi mà. Ăn Tết xong là anh bay thôi. - Vâng, thế thì hẹn gặp anh năm tháng sau ở bên đó nhé! * - Này, tôi đi rồi cô vui thế à?- Khánh Nam trợn mắt nhìn Phượng Vũ khi hai người ngồi trong quầy cafe ở sân bay, khi cô nghêu ngao hát một câu hát nào đó có vẻ vui lắm. - Tôi yêu đời thôi mà.- Phượng Vũ cười. - Tôi đi liền đấy, không về đây đâu. Cô có nhớ tôi thì tranh thủ đi, không đến lúc muốn gặp cũng khó lắm. - Sặc...- Phượng Vũ phun phì phì vì câu nói đó của anh. - Đồ xấu gái bất lịch sự.- Khánh Nam nhảy dựng lên vì nước bắn vào tay áo. - Xin lỗi.- Phượng Vũ ôm bụng cười- Tại câu nói kia của anh làm tôi sợ quá ấy mà. Này, xin lỗi đi, anh đi rồi bớt một kẻ nửa đêm nháy máy khủng bố giấc ngủ của tôi nhé! Cũng chả còn gã dở hơi không biết bơi nào tranh ăn với tôi nữa. - Thế là không nhớ tôi à? - Ôi, nhớ tới anh để đêm gặp ác mộng tôi sợ lắm. - Nhưng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy. - Ha ha, rồi anh sẽ bị những cô em tóc vàng xinh xắn hớp mất hồn thôi, không có thời gian để nhớ đến tôi đâu mà lo. - Tôi nhớ thật đấy.- Khánh Nam nghiêm mặt nói. Phượng Vũ ngừng cười, cô lắc lắc mái tóc dài buông xõa: - Đừng nói trước vì chẳng cái gì nói trước mà bước tới được đâu. 4 năm sẽ qua đi, và sau đó chúng ta thay đổi thế nào chẳng ai biết được cả. - Hừm... cô chẳng bao giờ nghiêm túc khi tôi nghiêm túc cả.- Khánh Nam lắc đầu vẻ giận-Thôi đến giờ rồi, tôi đi đây. Anh đứng dậy cầm vé máy bay và hộ chiếu lên. Phượng Vũ đứng dậy và bước theo anh ra đến cửa soát vé. Anh dừng lại, một thoáng lưu luyến làm anh không muốn bước chân qua cánh cổng kia. - Đi đi...- Phượng Vũ đẩy anh- Sao ủy mị thế? Khánh Nam cúi nhìn cô, nói nhỏ: - Tôi đi nhé! - Chúc mạnh giỏi. - Đi thật đấy... - Ơ hay, muốn chúc gì nữa? - Nhưng tự dưng tôi lại không muốn đi. - Ai da... Có phải đưa tiễn Kinh Kha đâu mà sướt mướt thế.- Phượng Vũ ngoác miệng cười, thực sự thì lòng cô cũng đang hoang mang lắm. Rất nhanh, Khánh Nam với tay, kéo cô lại sát mình và đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi anh nói, giọng nhẹ tênh như gió thoảng: - Chờ tôi... tôi sẽ không để em thành đá Vọng Phu đâu. Và anh quay người bước thật nhanh đến cửa soát vé, một tay còn giơ lên như chào. Phía sau anh, Phượng Vũ đưa tay lên trán, nơi nụ hôn ấm áp của anh vẫn còn đọng lại, cô hơi cười rồi cũng quay người ra khỏi sân bay. 4 năm rồi sẽ qua đi. 4 năm chúng ta sẽ cùng nhau phấn đấu. 4 năm, em sẽ đợi anh quay về. Tạm biệt dấu yêu. 14. Chỉ cần có tình yêu Phượng Vũ ngồi vào chiếc bàn quen thuộc trong Hersey bar, nơi mà cô vẫn ngồi nghe những ca khúc trữ tình với một cốc Capuchino sau khi kết thúc một tuần làm việc dài đầy mỏi mệt. Hersey là nơi mà người ta có thể gửi tặng những bài hát cho người thân yêu nghe, vì thế mà mỗi bài hát ra dù hay hay dở đều đầy cảm xúc và vô cùng ấm áp. Hôm nay cô hơi khó chịu vì bị gã trưởng phòng trách mắng một cách vô lý, chỉ vì cô đã từ chối hẹn hò cùng hắn, mặc cho hắn theo đuổi lâu nay. Rồi còn mấy bà chị cùng phòng suốt ngày lườm nguýt, nói xấu sau lưng, nói cô làm cao này nọ. Tiếng nhạc vang lên, một ca khúc trữ tình quen thuộc. Có tiếng của người MC giới thiệu ai đó lên hát. Cô ngồi quay lưng lại với sân khấu nên cũng chẳng tò mò nhìn họ. Sau lời giới thiệu của gã MC là một giọng nam khá trầm vang lên: - Tôi dành tặng ca khúc này cho một người quan trọng với tôi. Và tôi chỉ muốn nói với cô ấy hai điều. Cám ơn và anh yêu em. Mọi người trong phòng nhạc ồ lên vỗ tay trước lời tỏ tình táo bạo ấy. Phượng Vũ lắc đầu mỉm cười và nghĩ không biết cô gái nào lại may mắn đến thế. Cô cất tiếng nhè nhẹ hát theo bài hát mà anh ta đang hát. “Tôi đang nghe tiếng sóng dòng sông Tôi đang nghe tiếng gió ngày xuân Nghe bông hoa, như thương ai rạo rực trên cành Tôi đang nghe tiếng nói của đêm Như đang nghe tiếng hát của em Tôi đang nghe, nghe con tim như thủy triều lên ” Ngày xưa Khánh Nam cũng hứa sẽ hát tặng cô bài này đây. Hai tháng nữa anh sẽ về sau 4 năm đi du học mà không một lần nào về thăm Việt Nam. 4 năm qua đủ để cô đi mọi vết thương trong quá khứ và chuẩn bị đón một tình cảm mới hơn cho mình. Ngồi thêm một lúc, Phượng Vũ uể oải đứng dậy, chuẩn bị trở về nhà trọ của mình. Tốt nghiệp xong cô cũng không về ở với bố mẹ mà thuê nhà trọ ở riêng một mình. Có lẽ cô đã quen với sự tự do rồi. - Này xấu gái… Phượng Vũ đứng khựng lại vì có tiếng gọi rành rọt sau lưng mình. Ở một góc của sân để xe, một anh chàng đang đứng dựa người vào chiếc xe màu trắng bạc hoàn mĩ. Chàng trai mặc áo sơ mi màu ghi, sống mũi cao, miệng hơi cười với cô. Người đó là Khánh Nam, dù trông anh có chững chạc ra, nhưng cũng không có gì đổi khác lắm. Thấy cô cứ tròn mắt đứng nhìn, anh lại tiếp: - Bộ quên anh rồi hả xấu gái? - Anh sao lại ở đây?- Cô trố mắt ngạc nhiên hỏi. - Không ở đây thì ở đâu?- Khánh Nam hỏi lại. - Tất nhiên là ở NewYork, bên một con búp bê toc vàng nào đó chứ.- Phượng Vũ lại gần anh, châm chọc. - À, nhớ con búp bê xấu xí này nên anh không đành lòng ở lại nữa.- Bất chợt anh ôm lấy eo cô kéo sát lại mình- Thế nào, không vui à? Thậm chí anh hát tặng em em còn không thèm vỗ tay hay quay lại nhìn. Hay lén lút hẹn thằng nào rồi nên không thích anh ở đây? - Có thể lắm chứ.- Phượng Vũ đáp trả, nhìn thẳng vào mắt anh. - Nói xem nó là thằng nào để anh đến hỏi thăm làm quen…- Anh ghé sát mặt cô hơn nữa, đến mức mái tóc lòa xòa của anh có thể chạm vào trán cô. - Ai da…- Cô vội đẩy anh ra- Sao vừa mới gặp nhau là đã muốn đánh nhau rồi thế? - Em là người gây sự trước mà.- Anh lấy ngón tay dí nhẹ lên trán cô cười- Màn chào hỏi nhạt quá làm anh hơi hẫng hụt đấy nhé! - Ai bảo thích bất ngờ.- Phượng Vũ lườm- Nói hai tháng nữa về mà lén lút về như để bắt quả tang người khác ấy. - Thì tại sợ em hóa đá mà.- Anh trêu- Nào, mời người đẹp lên xe. - Còn xe của em?- Cô chỉ về chiếc xe máy của mình. - Kệ nó đó, mai qua lấy. Anh đưa em về. - Ừm... Vậy cũng được. Và họ đã bắt đầu như thế, nhẹ nhàng và không quá ngập ngừng như những đôi mới bắt đầu yêu nhau khác. Khánh Nam, giờ đây trở về và ngồi vào ghế Tổng giám đốc của tập đoàn Lotus. Ba anh đã bán tập đoàn xe hơi Silver Wings và trở về tiếp nhận Lotus cùng bác Phương. Hiện nay thì ba mẹ và em gái anh đang sống ở Đà Lạt. Anh sẽ tiếp nhận ghế Tổng giám đốc khu vực phía Bắc, và tất nhiên lại trở về sống cùng bà nội ở tập đoàn Lotus. Mặc dù trước nay bà nội rất ưng ý Minh Sang, nhưng bà vẫn chấp nhận Phượng Vũ vì dù sao cô cũng là con của hai người bạn rất thân của con trai và con dâu bà. Trong thâm tâm bà, Phượng Vũ rồi sau này sẽ kế thừa tài sản của ông ngoại mình, như vậy cũng là xứng với cháu trai bà lắm. Thế nên người ta chỉ còn nghĩ đến một đám cưới nữa là xong. Nhưng khi mọi người bắt đầu nghĩ đến việc kết hôn của Khánh Nam và Phượng Vũ vào mùa thu, thì có chuyện rắc rối xảy ra với Trác Vân, cô con gái út của gia đình Hải Long. Thực ra nói là rắc rối cũng không đúng, nhưng đó là việc mà ba mẹ cô khó lòng chấp thuận khi cô bé 20 tuổi đầu một mực đòi lấy chàng trai của núi rừng mà cô đã dành trọn tình yêu bốn năm nay, kể từ lần đầu gặp gỡ định mệnh ấy. - Mẹ anh đang phát ốm lên vì con bé.- Khánh Nam nằm dài ra giường thở dài.- Tự dưng lại đi yêu cái thằng người rừng nào đó, không biết nó có bị bỏ bùa gì không? - Hình như em đã nghe Vân kể về anh chàng đó rồi...- Phượng Vũ ngồi xuống cạnh anh. - Nó là người thế nào?- Anh nhổm dậy nhìn cô hỏi. - Nghe nói anh ta là người tốt bụng lắm. Chính là cái anh chàng đã cứu Vân khi nó bị rắn cắn cái hồi mà em đi cùng gia đình anh lên Bảo Lộc chơi đó. Sau đó còn mấy lần cứu nó khi nó bị ngã xuống núi nữa. - Thảo nào mà học ở Hà Lan xong nó nằng nặc đòi về Việt Nam học, lại còn thi tận trên Đà Lạt nữa chứ.- Khánh Nam vỗ đùi đánh đét một cái. - Nếu hai người họ yêu nhau thật thì sao? - Anh cũng chả rõ, phải gặp nó xem thế nào đã. Nhiều đứa tiếp cận con bé ngốc ấy lắm, mà toàn là lợi dụng thôi. - Anh sẽ vào đó à? - Ừ...- Anh cười, lùa bàn tay vào mái tóc của người yêu- Có lẽ anh phải lên đó xem thế nào. Con bé này nó bướng lắm, may ra thì chỉ có anh nó mới nghe lời. - Bao giờ anh đi? - Chắc ngày mai anh đi luôn. Anh nói với bà nội rồi, đêm nay anh ở chỗ em rồi sáng mai ra sân bay sớm. - Anh đi lâu không? - Sao?- Khánh Nam bật cười kéo cô vào lòng-Không nỡ xa anh thì khăn gói theo anh đi. - Khỉ gió, đang nói thật mà cứ đùa.- Cô tát nhẹ vào má anh. - Anh đùa cái gì đâu. Hay không nỡ xa thằng trưởng phòng của em? - Thôi ạ!- Phượng Vũ bĩu môi- Thằng nào nó cứ nhìn thấy cái mác Tổng giám đốc của anh là nó chạy xa em 50m rồi chứ nói gì đến tán tỉnh. - Em đâu có cao số thế đâu? Yên tâm, xong xuôi là anh ra mà. Công việc ngoài này bỏ lâu làm sao được, mà rồi còn chuyện của mình nữa chứ. Lo dần đi là vừa. Thôi ngủ đi em, mai anh đi sớm đấy. Phượng Vũ nhìn người yêu, cô khẽ mỉm cười và đưa tay với công tắc, tắt đèn. 5 phút sau, cả không gian chỉ còn tiếng thở đều đều của Khánh Nam và một tiếng trở mình nhè nhẹ khác. * - Ba...mẹ... Ba mẹ thả con ra... mau thả con ra...- Tiếng gào thét tuyệt vọng của Trác Vân sau cánh cửa làm Khánh Nam thấy nhói lòng. Cô em gái dễ thương tinh nghịch ngày nào của anh bây giờ suốt ngày chỉ gào thét và khóc lóc vì tình yêu sao? Anh quay sang nhìn mẹ mình, lúc này đã chẳng cầm nổi nước mắt nữa. Bà đang khóc khi bất lực với đứa con gái của mình. Từ bao giờ, nó chẳng còn nghe lời của bà nữa rồi. - Ba...mẹ...con xin ba mẹ mà... Mau thả con ra...- Vẫn là những tiếng đập cửa ấy- Con yêu anh ấy, con chỉ muốn ở bên anh ấy, tại sao lại cấm con? Mau thả con ra... - Ba mẹ phải dẹp hết những đồ vật sắc nhọn, cốc chén, bình hoa ra khỏi phòng vì chỉ sợ nó làm liều...- Mẹ anh bưng mặt khóc- Mẹ không biết làm gì với nó bây giờ con à... - Mẹ...- Khánh Nam nắm lấy vai bà, siết nhẹ-Mẹ về phòng nghỉ đi. Cứ để em cho con. Dìu mẹ mình về phòng rồi, Khánh Nam quay trở lại phòng em gái mình, tra chìa mở cửa và bước vào. Vân đang quỳ dưới đất, tóc tai rũ rượi, mặt đẫm nước mắt, quần áo xộc xệch và con bé trông gầy rộc đến thảm thương. Thấy anh, nó vùng dậy, lao vào vòng tay anh, khóc nức nở: - Anh Nam, anh hãy cho em ra khỏi đây đi. Anh hãy cho em đi tìm anh ấy đi. Em cần anh ấy, em không thể sống nếu không có anh ấy được... - Vân...- Khánh Nam giữ chặt lấy em gái, tự nhiên anh cũng muốn khóc quá- Anh Hai về với em rồi đây. Bình tĩnh nào. Nghe anh nói đã. - Không, em không nghe, em không muốn nghe.- Trác Vân ôm lấy đầu, khụy xuống- Em không muốn nghe gì hết, em chỉ muốn gặp anh ấy. Không ai bắt em rời bỏ anh ấy được. - Anh không khuyên em gì cả. Nhưng bình tĩnh lại và kể anh Hai nghe mọi chuyện xem nào. Anh sẽ khuyên ba mẹ không nhốt em nữa. Con bé ngẩng đầu nhìn anh, nấc cụt. Đôi mắt nó nhìn hoang mang một cách đáng thương. “Em gái đáng thương của anh, ai có thể làm cho em trở thành nên thế này được cơ chứ?”- Anh vừa đỡ con bé về giường vừa tự hỏi. - Anh Nam, anh sẽ khuyên ba mẹ thả em ra đúng không? Chúng em chỉ yêu nhau thôi mà, chúng em có lỗi gì đâu... Tại sao ba mẹ chỉ vin vào cớ anh ấy học ít và nghèo khó mà làm khó chúng em cơ chứ. Người ta học ít nhưng người ta hơn hẳn những kẻ có chữ mà bất lương khác cơ mà.- Con bé nắm lấy tay anh khẩn khoản. - Em còn khờ lắm ngốc ạ!- Anh xoa tóc con bé thở dài- Em tưởng em có thể sống với cái mơ mộng hão huyền đó sao? Cuộc sống tàn nhẫn lắm, em không thể nhắm mắt mà yêu như thế được. - Anh cũng giống ba, mẹ đều nói như thế.- Nó đẩy anh ra- Anh với ba mẹ có hiểu gì đâu. Anh ấy không yêu em vì cái gia sản nhà mình. Em có thể từ bỏ cái cuộc sống giàu sang này vì anh ấy. - Được rồi...- Khánh Nam dỗ ngọt con bé- Nếu em ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh thuyết phục ba mẹ thì anh tin ba mẹ sẽ nghĩ cho em. Nhưng em không được khóc nữa, cũng không được bỏ ăn nữa. - Anh hứa chứ? - Anh có bao giờ nói dối em chuyện gì không?-Anh mỉm cười nhìn em gái- Anh nói được anh sẽ làm được. Nếu nó thật sự yêu em, thì nó sẽ biết làm gì tốt nhất mà. Nín đi, không khóc nữa. Anh sẽ bảo cô Tâm chuẩn bị cho em cái gì đó để ăn nhé, còn anh sang nói chuyện với ba mẹ. - Dạ...- Con bé cười, một nụ cười héo hắt cũng khiến anh thấy nhói đau trong lòng. Anh đứng dậy, bước ra ngoài và khép cửa lại. xem thế nào. Con bé này nó bướng lắm, may ra thì chỉ có anh nó mới nghe lời. - Bao giờ anh đi? - Chắc ngày mai anh đi luôn. Anh nói với bà nội rồi, đêm nay anh ở chỗ em rồi sáng mai ra sân bay sớm. - Anh đi lâu không? - Sao?- Khánh Nam bật cười kéo cô vào lòng-Không nỡ xa anh thì khăn gói theo anh đi. - Khỉ gió, đang nói thật mà cứ đùa.- Cô tát nhẹ vào má anh. - Anh đùa cái gì đâu. Hay không nỡ xa thằng trưởng phòng của em? - Thôi ạ!- Phượng Vũ bĩu môi- Thằng nào nó cứ nhìn thấy cái mác Tổng giám đốc của anh là nó chạy xa em 50m rồi chứ nói gì đến tán tỉnh. - Em đâu có cao số thế đâu? Yên tâm, xong xuôi là anh ra mà. Công việc ngoài này bỏ lâu làm sao được, mà rồi còn chuyện của mình nữa chứ. Lo dần đi là vừa. Thôi ngủ đi em, mai anh đi sớm đấy. Phượng Vũ nhìn người yêu, cô khẽ mỉm cười và đưa tay với công tắc, tắt đèn. 5 phút sau, cả không gian chỉ còn tiếng thở đều đều của Khánh Nam và một tiếng trở mình nhè nhẹ khác. * - Ba...mẹ... Ba mẹ thả con ra... mau thả con ra...- Tiếng gào thét tuyệt vọng của Trác Vân sau cánh cửa làm Khánh Nam thấy nhói lòng. Cô em gái dễ thương tinh nghịch ngày nào của anh bây giờ suốt ngày chỉ gào thét và khóc lóc vì tình yêu sao? Anh quay sang nhìn mẹ mình, lúc này đã chẳng cầm nổi nước mắt nữa. Bà đang khóc khi bất lực với đứa con gái của mình. Từ bao giờ, nó chẳng còn nghe lời của bà nữa rồi. - Ba...mẹ...con xin ba mẹ mà... Mau thả con ra...- Vẫn là những tiếng đập cửa ấy- Con yêu anh ấy, con chỉ muốn ở bên anh ấy, tại sao lại cấm con? Mau thả con ra... - Ba mẹ phải dẹp hết những đồ vật sắc nhọn, cốc chén, bình hoa ra khỏi phòng vì chỉ sợ nó làm liều...- Mẹ anh bưng mặt khóc- Mẹ không biết làm gì với nó bây giờ con à... - Mẹ...- Khánh Nam nắm lấy vai bà, siết nhẹ-Mẹ về phòng nghỉ đi. Cứ để em cho con. Dìu mẹ mình về phòng rồi, Khánh Nam quay trở lại phòng em gái mình, tra chìa mở cửa và bước vào. Vân đang quỳ dưới đất, tóc tai rũ rượi, mặt đẫm nước mắt, quần áo xộc xệch và con bé trông gầy rộc đến thảm thương. Thấy anh, nó vùng dậy, lao vào vòng tay anh, khóc nức nở: - Anh Nam, anh hãy cho em ra khỏi đây đi. Anh hãy cho em đi tìm anh ấy đi. Em cần anh ấy, em không thể sống nếu không có anh ấy được... - Vân...- Khánh Nam giữ chặt lấy em gái, tự nhiên anh cũng muốn khóc quá- Anh Hai về với em rồi đây. Bình tĩnh nào. Nghe anh nói đã. - Không, em không nghe, em không muốn nghe.- Trác Vân ôm lấy đầu, khụy xuống- Em không muốn nghe gì hết, em chỉ muốn gặp anh ấy. Không ai bắt em rời bỏ anh ấy được. - Anh không khuyên em gì cả. Nhưng bình tĩnh lại và kể anh Hai nghe mọi chuyện xem nào. Anh sẽ khuyên ba mẹ không nhốt em nữa. Con bé ngẩng đầu nhìn anh, nấc cụt. Đôi mắt nó nhìn hoang mang một cách đáng thương. “Em gái đáng thương của anh, ai có thể làm cho em trở thành nên thế này được cơ chứ?”- Anh vừa đỡ con bé về giường vừa tự hỏi. - Anh Nam, anh sẽ khuyên ba mẹ thả em ra đúng không? Chúng em chỉ yêu nhau thôi mà, chúng em có lỗi gì đâu... Tại sao ba mẹ chỉ vin vào cớ anh ấy học ít và nghèo khó mà làm khó chúng em cơ chứ. Người ta học ít nhưng người ta hơn hẳn những kẻ có chữ mà bất lương khác cơ mà.- Con bé nắm lấy tay anh khẩn khoản. - Em còn khờ lắm ngốc ạ!- Anh xoa tóc con bé thở dài- Em tưởng em có thể sống với cái mơ mộng hão huyền đó sao? Cuộc sống tàn nhẫn lắm, em không thể nhắm mắt mà yêu như thế được. - Anh cũng giống ba, mẹ đều nói như thế.- Nó đẩy anh ra- Anh với ba mẹ có hiểu gì đâu. Anh ấy không yêu em vì cái gia sản nhà mình. Em có thể từ bỏ cái cuộc sống giàu sang này vì anh ấy. - Được rồi...- Khánh Nam dỗ ngọt con bé- Nếu em ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh thuyết phục ba mẹ thì anh tin ba mẹ sẽ nghĩ cho em. Nhưng em không được khóc nữa, cũng không được bỏ ăn nữa. - Anh hứa chứ? - Anh có bao giờ nói dối em chuyện gì không?-Anh mỉm cười nhìn em gái- Anh nói được anh sẽ làm được. Nếu nó thật sự yêu em, thì nó sẽ biết làm gì tốt nhất mà. Nín đi, không khóc nữa. Anh sẽ bảo cô Tâm chuẩn bị cho em cái gì đó để ăn nhé, còn anh sang nói chuyện với ba mẹ. - Dạ...- Con bé cười, một nụ cười héo hắt cũng khiến anh thấy nhói đau trong lòng. Anh đứng dậy, bước ra ngoài và khép cửa lại. 15. Món nợ ân tình. Khánh Nam gõ cửa phòng làm việc của mẹ ba mình và bước vào. Ông đang ngồi ở bàn uống nước cùng một người nữa. Bấy lâu nay vì việc của Trác Vân mà trông ông già đi nhiều quá! Anh không hiểu tại sao ba anh lại gọi anh đến công ty, thay vì hai ba con trò chuyện tại nhà. Thấy anh bước vào, người khách ngẩng đầu lên. Anh ta còn trẻ, chắc chỉ hơn anh vài ba tuổi, nước da sạm, mái tóc rối. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cũ nhưng có vẻ gọn gàng. Rõ ràng anh ta không giống với những đối tác hay bạn bè của ba anh mà anh từng gặp. Ngoắc tay gọi anh lại gần, ba anh nói với người khách: - Đây là con trai lớn của chú, kém cháu 4 tuổi. Người khách đó lại nhìn anh rồi sau đó cúi gằm mặt xuống. Khánh Nam ngồi xuống, mở lời để anh ta tự nhiên hơn: - Chào anh. - Đây là con một người bạn cũ của ba, anh Việt. Ba anh hôm nay có vẻ gì đó rất lạ, không còn giữ thái độ lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày nữa. Có vẻ như người bạn cũ mà ba anh nói đến là một người rất đặc biệt, nhưng liệu có thể là ai được nhỉ? Tại sao anh chưa từng biết qua? - Chắc cháu biết chú mời cháu đến đây vì chuyện gì đúng không?- Ba anh lại hỏi anh chàng đó. Khác với thái độ rụt rè mà anh cảm nhận được, người thanh niên ấy ngẩng đầu nhìn ba anh, ánh mắt có vẻ cương nghị và thẳng thắn: - Cháu biết. Nhưng nếu chú bảo cháu hãy từ bỏ thì cháu không thể, vì cháu đã hứa với cô ấy bằng giá nào cũng không bỏ cuộc... - Chú biết... Chú cũng biết cháu yêu con gái chú là thật, không hề có ý vụ lợi như những đứa con trai khác trước đây. Nhưng cháu phải hiểu chuyện này là không thể được. “Là anh ta.” Khánh Nam thầm nghĩ. Chính là kẻ đã làm em gái anh sống không ra sống nữa, suốt ngày chỉ khóc lóc kêu gào. Nắm tay anh tự nhiên nắm chặt lại, người anh bắt đầu nóng lên. Nhưng có cái gì đó ngăn không cho anh nổi nóng lúc này. - Cháu biết. Vì cháu không xứng với cô ấy. Có lẽ không ai nên cưới con trai của một tử tù cả. Nhưng cháu không thể nào rời xa Vân được, cháu rất yêu cô ấy. - Chú đã quá tuổi để tin vào tình yêu đó rồi.- Hải Long lắc đầu cười nhẹ- Chú có con và chú phải lo xa hơn cho tương lai của chúng nó. Có thể tình yêu hiện tại của hai đứa là thật lòng, có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng 10 năm, hai mươi năm sau nhìn lại, có lẽ có thực sự là như thế không? Rồi đánh cãi nhau vì những xung khắc nhỏ. Cháu có chịu nổi hay không? - Cháu chịu được...- Anh chàng đặt tay lên ngực quả quyết. - Cháu sẽ không chịu được đâu. Hai đứa sinh ra đã quá khác nhau. Cháu hiểu điều đó. Con gái chú mới 20 tuổi, nó còn chưa hiểu đời là một lẽ, nhưng bản thân cháu đã 28 tuổi đầu, không lẽ những lý thuyết giản đơn về cuộc sống cháu cũng nhắm mắt không nhìn sao? - Cháu... - Chú không nhìn đến gia cảnh nhà cháu nhận xét, vì ba cháu và chú, cũng từng một thời là anh em vào sinh ra tử, mặc dù chú chẳng lấy làm tự hào về cái quá khứ “oai hùng” đó. Chú cũng không chấp nhặt chuyện cháu có những gì trong tay, vì cơ bản chú có thừa để cung cấp cho cháu. Nhưng con gái chú thì không? Người đời nhìn vào cũng sẽ không bỏ qua những điều đó. Liệu cháu có dám chắc
Posted on: Wed, 17 Jul 2013 02:27:38 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015