truyện cổ Phật giáo viết lại : CÁI GÌ LÀ TÌNH ? - TopicsExpress



          

truyện cổ Phật giáo viết lại : CÁI GÌ LÀ TÌNH ? ______________________________________ " Hỏi tên rằng biển xanh dâu Hỏi quê rằng mộng ban đầu rất xa " Bùi Giáng *** Phàm có nhân ắt có quả . Phan Sinh là người vô thần , thường rượu say làm thơ ước ao được sống mãi nơi địa ngục , bình sinh lạisống buông thả , hủy báng Tam Bảo .Chết đi, Sinh đọa địa ngục, làm một ngạ quỉ , dưới quyền Ty Chủ cõi Luân hồi. Ngạ quỉ là loài ti tiện nhất trong cõi trời đất , chỉ sống trong địa ngục tăm tối đời đời kiếp kiếp. Tuy nhiên, do Sinh không làm điều gì ác , nên Sinh được giao công việc đi tuần trên cầu bắc qua sông Nại Hà , một việc nhàn hạ, bởi ngoài những bóng đơn vía đói thỉnh thoảng đi qua , thì không có gì xảy ra cả. Sinh thường ngồi bên cầu Nại Hà, nhìn những hồn đơn phách lẻ bay qua hết năm này qua năm khác bằng đôi mắt vô hồn. Một ngày nọ , Ty Chủ cõi Luân hồi gọi Sinh tới , nói :” Ngươi đã đi tuần nơi cầu Nại Hà suốt 300 năm , không sai sót. Khá khen ! Nay ta cho ngươi làm sứ giả đi bắt hồn người trên chốn nhân gian”. Từ đó , Sinh thường được cho lên cõi người vào lúc nửa đêm để bắt hồn người hấp hối . 100 năm nữa đã trôi qua , Ty chủ cõi Luân hồi nói với Sinh : “Ngươi đã có 400 năm khổ hạnh , chờ khi ngươi đủ 500 năm , ngươi có thể lên cõi người để đầu thai, hoặc tiếp tục làm quan nơi địa ngục, hoặc đi làm một thần tiên, tùy ngươi chọn”. Sinh vui mừng, hốt nhiên cười lên thành tiếng lần đầu tiên . Sinh tự nhủ : trong 100 năm cuối cùng này, ta sẽ cố gắng làm tròn nhiện vụ để được đầu thai kiếp khác. Sinh bỗng thấy 100 năm cuối cùng này sao mà dài hơn cả 400 năm trước . Sinh mong nó qua nhanh, để một ngày chàng được đầu thai.. Một hôm , đi bên cầu Nại Hà, Phan Sinh nghe trong bóng tối mơ hồ có tiếng khóc rấm rứt rất mảnh. Bước tới xem, thì thấy một ma nữ xinh đẹp đang khóc . Sinh hỏi : Vì sao cô đến đây ? Cô gái đáp : Vì em vô ý làm tắt mất ngọn đèn lồng soi sáng đường luân hồi chuyển kiếp rồi. Sinh nói : Tôi có thể dẫn cô quay về phủ Luân Hồi. Ma nữ gạt nước mắt, cười nói: "Cảm ơn anh!" Trong một sát na cảm thức , Sinh như bị một cú đấm thôi sơn khiến con tim hỗn loạn . Ôi ! Ngạ quỉ ơi , mi đã yêu rồi sao... Nơi phủ Luân Hồi, Sinh trộm tra sổ ký lục , biết cô gái là vong chết uổng nên không đầu thai được , chỉ có thể ở trong Uổng Tử Thành mà thôi.Vô cùng thương xót, Sinh dẫn ma nữ đến hỏi Ty Chủ xem liệu có cách gì cho cô ta đi đầu thai không? Ty Chủ nổi trận lôi đình, mắng nhiếc Sinh thậm tệ , rằng : ngươi là quỉ sứ mà yêu làm gì ? Sinh cúi đầu nín lặng , dẫn quỷ nữ về thành Chết Uổng . Cô gái gật đầu cảm ơn, rồi đi vào trong. Sinh nhìn theo , chờ cô đi khuất, bỗng nhiên, cô ngoái lại, nói : "Cảm ơn anh".Bóng ma nữ tan ra trước cổng thành, chỉ còn lại Sinh thẫn thờ đứng đó. Ngày lại ngày qua, Sinh thất kinh phát hiện ra rằng mình vẫn nhớ đến cô gái. Những lúc ấy, Sinh chạy tới thành Uổng Tử, trộm nhìn . Sinh thấy cô thường ra Vọng Hương Đài , đứng ngóng về quê mà khóc . Một hôm , vào Tiết Thanh minh , nhân chuyến lên dương gian làm công tác bắt hồn , Sinh tìm đến mộ của cô gái. Nơi một doi hoàng thổ có một nấm mộ, trước mộ là ba li rượu cúng và hương đăng hoa quả , có hai người : một người lớn, một trẻ con, đang than khóc.Sinh thẫn thờ đứng nhìn họ , một nỗi buồn chưa từng bao giờ cảm thấy đã quấn lấy tim Sinh , chàng ở lại nơi đó đến tận nửa đêm. Uống cạn ba chén rượu nhân gian trước mộ nàng , rượu nồng đắng cay khiến lòng Sinh ngây ngất. Sinh dò hỏi quỉ Bạch Vô Thường : Những người chết oan thì làm thế nào đầu thai được ?. Quỉ nói : Cần có nhân quả. Sinh hỏi : Nhân quả là gì? Quỉ đáp : Nhân quả là sự trả giá, nếu có người gieo nhân ắt có người nhận quả, chẳng hạn như có người tặng cơ duyên của mình cho người chết uổng , thì người chết uổng có thể đầu thai trở lại cõi người. Thế nhưng cơ hội đầu thai thì quí lắm , không ai nhường bao giờ. Sinh nói : Có đấy ! Tôi sẽ nhường cho cô ấy . Ngày nối ngày trôi mãi , rồi cũng đủ năm trăm năm .Ti chủ hỏi Sinh chọn gì ? Sinh nói : Muốn được đi đầu thai .Ty chủ hỏi : Thích đầu thai xứ nào ? Sinh nói : Tôi muốn tặng cơ duyên của tôi cho cô gái ấy đi đầu thai. Ty chủ trợn mắt nhìn Sinh . Bọn sứ giả câu hồn , quỉ Bạch Vô Thường còn kinh ngạc hơn, đến nỗi lưỡi rơi xuống đất. Ty chủ phán : Nếu ngươi từ bỏ cơ duyên đầu thai kiếp khác , ngươi sẽ lại trở thành một tiểu ngạ quỷ đi tuần nơi sông Nại Hà năm trăm năm nữa ! Sinh đáp: “ Xin vâng! " . Nói xong, Sinh lặng lẽ đi ra, lòng yên tĩnh lạ lùng . Ngày cô ấy đi đầu thai , có Sinh chứng kiến, bởi cuộc đầu thai ấy là của chàng .Lúc cô gái húp xong bát cháo lú , rồi bước lên Chuyển Luân Đài chờ hóa kiếp. Sinh bước tới định nói với cô gái đôi lời , nhưng không kịp nữa . Nàng đã hóa thành làn khói trắng , bay lên trần gian .Phan Sinh lại làm ngạ quỷ, năm năm đi tuần bên sông Nại Hà , ngày ngày đứng bên cầu Nại Hà ngóng đợi. Sinh tin tưởng rằng : một ngày nào đó, khi cái chết đến, cô ấy sẽ quay trở lại qua đây... Một vệt nước mắt lăn qua giấc mơ. Ngày lại nối ngày . Ngày qua. Ngày qua Sinh vẫn ở bên cầu ngóng đợi . Ngày trôi nhiều quá không nhớ được. Một hôm , Ti chủ gọi Sinh đến , nói : đã đủ 500 năm rồi , giờ Sinh có thể tự quyết định con đường sau này. Ty chủ vừa dứt lời, Sinh đã bàng hoàng : lại đã hết 500 năm rồi ư, suốt 500 năm nay tôi luôn đợi ở chân cầu Cõi Chết nơi âm ty này, nhưng vì sao tôi không thấy cô ấy quay về đây...Ty chủ thấy vậy, chỉ thở dài. Trong cơn mê man , Sinh lại bước chân đến bên chân cầu Nại Hà. Ở bên cầu cõi Chết này, Sinh đã ngồi một nghìn năm . Ở bên cầu này, Sinh đã chờ đợi suốt 500 năm . Năm trăm năm , biết mấy tang điền thương hải . Năm trăm năm ngóng đợi , đá cũng xanh rêu , quỷ cũng ngậm ngùi. Nhưng Sinh không đổi ý , chàng quyết đợi người xưa quay lại...Quỉ Vô Thường nói : mỗi hồn lên trần gian đầu thai , có trời mới biết cô ấy đã đầu thai thành ai, là nam hay là nữ. Phút chốc Sinh thấy mình ngu ngốc. Rồi chàng trách sao luật trời lại có thể xếp đặt phi nhân như thế . Và trong khoảnh khắc đó mắt Sinh duềnh những lệ...Trong sâu thẳm đêm tối, một ngạ quỉ khóc than. Nó không biết còn đợi chờ gì nữa , quá khứ đã trở thành quá khứ. Như vết nước mắt lăn trong giấc mơ đêm qua, sáng ra tỉnh dậy , biết đâu mà tìm . Như bông hoa dại trong gió sương, biết vì ai mà nở. Như ngọn cỏ dại cô đơn giữa hoang vu , biết vì ai mà xanh . Sinh lại một lần nữa vứt bỏ cơ hội được đầu thai. Chàng sợ phải gặp lại chốn vạn dặm bụi trần mê hoặc ? Sợ phải nhìn thấy nụ cười duyên dáng làm con tim vĩnh viễn không thể nào quên ? Thật ra,Sinh muốn ở bên cầu Nại Hà , chờ đợi … Ty chủ thấy Sinh mê muội , chỉ biết thở dài , cho Sinh toại nguyện , lại ban cho đặc ân : lúc nào muốn đi đầu thai cũng được . Sinh lại ngồi bên chân cầu Nại Hà, làm một ngạ quỷ, chờ đợi một người có lẽ chỉ tồn tại trong tim . Lại năm trăm năm qua đi ! Qua mấy lượt đầu thai , Sinh giờ đã đầy đủ tính người trần thế , tóc Sinh giờ đã màu mây , đã dài bằng chiều dài cầu Nại Hà . Sinh thường gạt mớ tóc trắng phất phơ lưng trời , đứng lặng bên này sông âm phủ . **** Thế giới mãi luân hồi, biến hoá. Thế giới của Sinh lặng lẽ trì đọng. Ngóng mãi một bóng hồng điêu đứng cõi nhân gian , bạc tóc bên này duyên cũ. Phan Sinh ngồi nơi đầu cầu bên này, nhìn những hồn ma quỷ đi , mặt chúng dường như đều vẽ nên câu chuyện . Trong những đôi mắt trống rỗng của chúng, phảng phất kể lại một khoảnh khắc nào đó của dĩ vãng. Nhìn chúng nhớn nhác, Sinh thầm mừng vui bởi mình có tri giác, có cảm nhận. Sinh dần hiểu ra rằng : cõi nhân gian đã đem lại cho người đời vô số câu hỏi, mà câu trả lời không biết ở đâu . Địa ngục này ư? Sinh nghĩ không phải, bởi trong tim chàng, cũng chất ngất những câu hỏi. Một lần nữa , Sinh lại quay về với cuộc tồn tại không vui sướng, không hy vọng, không đau buồn, cuộc tồn tại của một hồn ngạ quỷ. Một hôm , Sinh gặp Địa Tạng Vương Bồ Tát. Ngài là giáo chủ cõi U Minh, huệ nhãn của Ngài nhìn thấu nỗi mê hoảng đau đớn tích tụ nghìn năm trong lòng Phan Sinh . Tuy nhiên , Ngài không khỏi kinh ngạc , bởi một hồn quỷ như Sinh sao lại có tâm sự. Bồ Tát thở dài: "Chúng sinh nơi biển khổ, quay đầu lại là bờ".Nhưng Sinh không hiểu lời của Ngài.Sinh mang tất cả những u tình dồn nén của mình kể cho Bồ Tát nghe , lại kể về những cơ duyên đầu thai bị bỏ lỡ của mình. Bồ Tát hỏi : "Cái gì là Duyên?" . Sinh không trả lời nổi. Bồ Tát lại hỏi : "Cái gì là Tình?" Sinh hoàn toàn không rõ. Cuối cùng, Bồ Tát hỏi : "Người muốn gì?" Không ghìm được nước mắt, Sinh khóc ròng , đau đớn van xin Bồ Tát cho được một lần làm người , được một lần cùng cô gái ấy kết một đoạn trần duyên. Bồ Tát đồng ý cho Sinh một cơ duyên được cùng cô gái ấy làm người trong một kiếp luân hồi. Ngài nói: "Vạn sự tuỳ Duyên , đừng Chấp nữa!" Ngay hôm đó, Phan Sinh được chuyển thế làm người , đầu thai vào nhà họ Kiều , một danh gia vọng tộc trong vùng , với một tên mới là Tất Đạt. Hai mươi năm sau , Tất Đạt phải lòng cô gái xinh đẹp nhà hàng xóm. Nhà cô ấy là nô bộc cho nhà họ Kiều , từ nhỏ cô ấy đã hầu hạ trong nhà Tất Đạt . Ngày nhỏ , chúng thường chơi đùa với nhau.Tất Đạt càng ngày càng thích cô gái ấy. Năm cô gái 18 tuổi , cha mẹ không ngăn cản được ý của Tất Đạt , đành phải sang nhà cô ấy cầu thân, gia đình cô gái tất nhiên vui vẻ nhận lời . Hôm chạm mặt , Tất Đạt định nói với cô vài câu, bỗng nhiên chàng bắt gặp đôi mắt căm hờn. Trái tim Tất Đạt phút chốc ngưng đọng , chàng nôn nao quay về, mơ hồ dự cảm một điều chẳng lành sẽ xảy ra. Quả nhiên, ngày đón dâu về , đêm đến , cô gái bỏ trốn cùng một người con trai trong làng. Cha của Tất Đạt nổi trận lôi đình, sai gia đinh đuổi theo , bắt được đôi trai gái . Tất Đạt kinh ngạc, mê hoảng, khiếp sợ, đứng ngây nhìn cô gái. Trong lúc bối rối , trái tim Tất Đạt co thắt lại , kêu lên thảng thốt : -"Cô ấy hận thù tôi!" Rồi ngất lịm . Khi tỉnh lại, gia đinh nói cho biết : cô ấy lại cùng chàng trai kia chạy trốn một lần nữa , cả hai đã nhảy xuống vực sâu để được chết bên nhau. Tất Đạt nghe tin dữ , liền đứng tim , hồn lìa khỏi xác . Tất Đạt lại trở thành Phan Sinh bên cầu Nại Hà , có bạn cũ quỉ Vô Thường đang đứng bên cạnh , nhìn trân trối. Bạch Vô Thường nói cho Sinh biết : người con gái vì tình mà tự vẫn kia, chính là hồn ma nữ năm nào , đã khiến Sinh đau khổ vì chờ đợi, giờ cô ấy đã phải đi vào thành Uổng Tử rồi ! Đầu óc Sinh mụ mị , tất cả mọi ký ức đều dội về . Bạch Vô Thường dắt Sinh đến trước Địa Tạng Vương Bồ Tát , Ngài mỉm cười im lặng. Không nén được , Sinh hỏi : Vì sao cô ấy hận thù tôi ? Bồ Tát nói : Đấy là nhân quả. Sinh hỏi : Nhân quả là gì ?. Bồ Tát nói : Hữu duyên chính là nhân quả. Ngươi đã từng cho cô ấy một kiếp luân hồi, cô ấy đã hầu hạ ngươi để trả , đó chính là nhân quả. Ngươi cho cô ấy một kiếp luân hồi, bởi vì cô ấy đã vì ngươi mà chết , cho nên cô ấy đòi ngươi đền cô ấy một kiếp luân hồi. Người đời thường bảo là có Tiền sinh Hậu thế , nhưng thực ra làm gì có trước và sau , chỉ có kiếp này ở đây thôi ! Có đến có đi , trước sau không có sinh không có tử". Sinh nhận ra tất cả chỉ là một sai lầm lớn , vào một thời điểm đặc biệt , gặp một người đặc biệt, xảy ra một điều đặc biệt. Dường như có thể thấy sẵn một kết quả , nhưng thế sự đâu phải vậy, chỉ là si mê lầm lạc mà thôi . Sinh đã bỏ lỡ mất một ngàn năm của mình , đã bỏ lỡ mất hai kiếp đầu thai , đáng lẽ được làm người hạnh phúc . Trong khoảnh khắc đó , Sinh như ngộ được hai chữ luân hồi. Rằng : Con người còn phải luân hồi, là bởi con người có vô vàn sai lầm, vô vàn ân hận, vô vàn mất mát, nên phải đi tới kiếp sau để tìm sự đền bù ? Nhưng nếu cứ luân hồi mãi mãi, con người làm sao nhớ được kiếp trước đã làm gì, trong một cõi nhân gian hạn hẹp , để chỉ đường cho kiếp sau đi tìm giải thoát ? Luân hồi là lời kinh của Phật, để chúng sinh mê muội hiểu rằng quay đầu là bờ, nhưng những người còn Chấp thì ngoảnh lại những việc mình đã làm , rồi lại hối tiếc. Sinh đã không hối tiếc. Bởi Sinh đã nếm trải hạnh phúc, đã nếm trải đau thương . Đã có được giấc mộng một nghìn năm, đã có nợ kiếp trước ngay tại kiếp này, đã có tất cả, Sinh đã mãn nguyện . Sinh tình nguyện vĩnh viễn quẩn quanh nơi địa ngục tối tăm này , nuôi ảo mộng nghìn năm , vĩnh viễn làm một ngạ quỷ bên chân cầu Nại Hà . Bởi Sinh tin tưởng , sẽ có một ngày, Sinh gặp lại cô gái ấy , một cô gái sạch làu tiền duyên nghiệp chướng , để cùng nàng đầu thai kết một đoạn trần duyên . **** "Còn không một bận quay về Vườn xưa ngó bóng trăng thề vàng gieo" Bùi Giáng Vạn pháp duy tâm tạo . Tâm ngẫm ngợi nhiều chuyện , để rồi quên nhiều chuyện. Phan Sinh là một ngạ quỷ có tâm . Ngày tháng trôi qua ,Sinh thấy mình càng trở nên lãnh đạm, rất nhiều những chuyện trong quá khứ đều trở nên mờ nhạt, Sinh đã dần dà quên đi những xúc động, những thương xót, những đau đớn, dường như quên tất cả . Sinh chỉ còn chăm chú nghiền ngẫm những lời nói của Bồ Tát năm ấy , nhưng vẫn mờ mịt. Một hôm , Sinh lại hỏi Bồ Tát Địa Tạng về nhân duyên . Ngài đưa cho Sinh quyển "Đại Thừa Khởi Tín Luận" của Mã Minh Thiền sư . Đọc xong Sinh mang trả sách . Bồ Tát hỏi : Hội hay chẳng hội ? Sinh đáp : Cõi phù sinh đều là khổ , vạn tượng bản vô , vạn vật chỉ có hình tướng mà chẳng có gốc căn . Cõi Người mười dặm hồng trần chỉ là Hư Không ! Bồ Tát khen : Lành thay ! Lành thay ! Rồi trao cho Sinh kinh Diệu Pháp Liên Hoa , bảo đọc. Sinh vùi đầu vào kinh kệ, nhất tâm niệm giáo lý Đại Thừa . Sinh còn nhớ được đôi chút chuyện ngày xưa trên trần gian , giờ hồi tưởng đến, Sinh không đành ngoái lại. Sinh đã có thể hiểu được nhân quả của chuyện cũ, Sinh tin rằng : những đau khổ trên thế gian này sẽ dần tiêu tan đi. Sinh đã trải qua ngàn năm mơ hồ và chờ đợi . Mải mê tìm kiếm, đông qua xuân lại , không biết không hay, Sinh đã đọc kinh Phật suốt ba trăm năm. Ty Chủ lại gọi Sinh đến , cho Sinh làm chức Phán quan , Sinh tạ ơn và từ chối. Bạch Vô Thường kinh ngạc nói : Sao có thể xem nhẹ danh vọng như thế được ? Thật đã "tứ đại giai không" , có thể viên mãn đắc đạo như "bạch nhật phi thăng " , rồi ư ?. Sinh im lặng . Đọc hàng nghìn vạn trang sách Kinh, đọc Phật gia, đọc Đạo gia, Sinh chỉ hiểu mơ hồ, rồi cảm thấy tuy những lời kinh là có lý, nhưng đều đâu phải thứ Sinh cần tìm . Nhất là "Nam Hoa Kinh" của TrangTử, Sinh hoàn toàn bị lý lẽ "hồ điệp phi vũ" của ông làm cho quay cuồng đầu óc, bị đánh lạc hướng, bướm bay ngập tràn trang sách , không rõ nên nói sao. Càng làm Sinh mơ hồ hơn , là khi Bồ Tát hỏi Sinh về Thiền cơ. Sinh hoặc tuỳ tiện đáp lời, hoặc trầm ngâm không nói. Bồ Tát thì phảng phất nụ cười, khiến Sinh càng không thể hiểu ý ngài ra sao. Rồi lại như thế suốt hai trăm năm ! Sinh kinh ngạc vì tính nhẫn nại của chính mình, tự hỏi sao vẫn có thể cứ đọc mãi sách kinh, cho dù tâm mình không ở trang sách mà vẫn đọc nổi. Đọc Kinh Phật cũng có lợi lạc , tuy chánh giác chẳng thành, nhưng lại được Bồ Tát truyền thụ cho tâm ấn , tam pháp môn . Sinh được học nhữngphép bế khí thăng thiên, khai huyệt phi thăng , sát pháp biến hoá… Bồ Tát nói : tu luyện pháp lực chính là gốc rễ cho việc trừ ma giữ đạo. Sinh không hiểu , hỏi : Nếu Phật pháp đã là vô biên, thì vì sao còn tồn tại tà ma ngoại đạo ? Bồ Tát nói : Có những kẻ bản tính ngoan cố độc ác, không thể giáo hoá. Sinh ngoan ngoãn nghe lời Ngài. Một ngày, Sinh dạo chơi nơi địa phủ, bước chân lơ đãng đưa Sinh đến nơi Mãnh Bà đang nấu cháo Lãng Quên. Thấy Mãnh Bà ngủ gật. Sinh bước tới gọi bà dậy, Mãnh Bà hốt hoảng thức giấc, hoảng loạn ngó trước nhìn sau, hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm. Sinh lấy làm lạ, hỏi : Sao bà hốt hoảng thế? Bà nói : Nếu có quỷ nào không uống bát cháo lú , mà đã đi đầu thai, thì bà mang tội lớn. Sinh hỏi : Vì sao hồn quỷ phải uống cháo Lãng quên rồi mới được đi đầu thai? Bà đáp : Để ký ức của hồn đó không bao giờ được nối tiếp. Để mỗi kiếp nó đều có muôn vàn những nuối tiếc, cứ thế đến ngày nó mệt mỏi chán ghét những đau đớn dằn vặt, nó từ bỏ cơ hội được luân hồi, nó sẽ một lòng theo đại đạo. Sinh hồ nghi quá, Sinh thấy điều đó khác gì lừa dối con người, cố ý dày vò con người. Sinh hỏi : chẳng lẽ người đời toàn xấu xa thôi sao? Vì sao không để cho những hồn ma đó vui vẻ tiếp tục đầu thai làm người ? Sắc mặt của Mãnh Bà chuyển từ ngạc nhiên sang sợ sệt, không trả lời , vội vã đẩy Sinh tránh xa bà… Từ chỗ Mãnh Bà về, lòng Sinh như sóng dồi , Sinh không muốn tin rằng những thủ đoạn đối đãi với chúng sinh như thế này là hợp lẽ. nhưng đó rõ ràng là luật Trời . Vì sao luật Trời lại có thể là một bất công lớn như thế? Trong khi sách Phật đều nói chúng sinh là bình đẳng, tức là nói mỗi chúng sinh có toàn quyền lựa chọn con đường sống của họ, nếu họ có chọn lấy những đời lầm lạc, thì cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu ép chúng sinh vì khổ sở dày vò trăm đường rồi đành phải quay đầu về đại đạo, thì rõ ràng đây là một trò lừa đảo. Sinh nghĩ : Đại Đạo cũng tốt, cõi người cũng tốt, bởi vũ trụ vạn vật đều sinh ra trong tự nhiên, bản thân mỗi vật đã có một giá trị riêng của mình , vì sao buộc phải dùng cách ép uổng đó để bắt họ hướng về Đại Đạo? Ôm nỗi hoài nghi, Sinh lại vùi đầu vào kinh sách, Sinh không biết mình đã lật dở bao trang kinh, chỉ có một lời đáp, chỉ có trái tim hướng về đại đạo mới là đúng, còn lý do ư? Không có lý do, cũng không cần lý do. Dần dần, Sinh trở nên lười đọc kinh sách, chỉ chuyên tâm đi tu luyện những pháp thuật trừ ma. Năm trăm năm đã trôi qua ! Một hôm , địa ngục bỗng xảy ra một sự kiện. Mọi người coi đó là một chuyện nhỏ, nhưng với Sinh, đó là một sự kiện lớn đã thay đổi vĩnh viễn mệnh vận của Sinh . Châu Bút phán quan tên là Tần Sở, dưới quyền Tần Quảng Vương , đã yêu một cô gái cõi trần gian ,những chuyện thế này đôi khi đã xảy ra, song Phán quan đã trốn lên cõi người. Sứ giả địa ngục khuyên can ông cũng vô ích. Thập điện Diêm La bèn phái âm binh đi bát Tần Sở về. Không ngờ Tần Sở quá yêu say đắm , không chịu dời bỏ, chỉ tìm cách lên trần gian gặp cô gái kia, và ông lại vượt ngục. Cuối cùng vẫn bị bắt lại, nhưng quỷ sứ đã bắt luôn theo cả linh hồn cô gái kia, đày cô vĩnh viễn giam cầm trong địa ngục tăm tối, để phán quan vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp lại cô ta. Phán quan đau đớn quá, nhục mạ thần linh huỷ diệt nhân tính, làm chư thần đều nổi giận, quyết định huỷ diệt Tần Sở, mãi mãi không được siêu thoát. Hôm đấy, trên Tru Hồn Đài , nơi hành hình giết hồn, phán quan bị xiềng bằng xích sắt. Móc sắt Nhiếp Hồn móc xuyên xương lồng ngực, phán quan Tần Sở dáng cao lớn, tan nát không còn thấy sót lại chút hình hài người. Sinh cảm thấy trong tim mình đau đớn như bị bóp mạnh, Sinh trộm nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát trên đài cao. Gương mặt Ngài vẫn từ bi như không chút cảm xúc, Sinh thấy thấp thoáng trong con ngươi thâm thuý ấy một tia lạnh lùng. Trong lòng Sinh lạnh buốt, Sinh chỉ cảm thấy chính Sinh đang chìm xuống, chìm xuống mãi giữa từ bi. Trái tim đã mất hết những xót thương rồi sao? Tần phán quan bị sấm sét đánh tan thành khói bụi… Mọi người rời đó đã lâu, Sinh lặng lẻ đến chân Tru Hồn Đài. Nhìn một mảnh áo đỏ của phán quan còn sót lại , Sinh cảm thấy một nỗi thê lương vô hạn độ. Hốt nhiên , một trận gió thốc tới, một mảnh vải lụa vuông vắn bị gió thổi bay, Sinh vội chụp lấy, kỳ lạ thay, địa ngục mà cũng có gió ư? Sinh nghi hoặc , cầm mảnh vải sót lại, trên vải có đề thơ , rằng : " Thu xanh nhạn lạc bên cầu Lòng như nước chảy gặp nhau duyên nồng Mĩm cười trong chốn bụi hồng Canh thâu mưa vỡ tiếng lòng thiên thu " Một khúc “Môi Hồng” diễm tuyệt! Mơ màng với ý câu thơ : ngồi buồn dằng dãi canh thâu mưa nghe tan vỡ. Sinh đột ngột nhớ ra những chuyện cũ từ nghìn năm : Sinh cô đơn bên cầu, Sinh cô đơn làm quỷ, Sinh ngồi buồn dằng dãi, Sinh vô vọng chờ một người con gái không bao giờ quay trở lại. Một giọt nước mắt lăn xuống, thấm dần lên tấm vải trên tay Sinh, đấy là lần đầu tiên bao nhiêu tương tư đau khổ, bao nhiêu li biệt u uất đã lại dào lên qua nghìn lớp khoá trong đáy sâu tim Sinh, nước mắt cũng thấm vào tim Sinh như đang thấm tấm lụa trên tay . Sinh không biết rằng giọt lệ vô tình của Sinh đã chảy vì mình , hay vì phán quan họ Tần? Hay chảy vì người con gái ấy? Hay chảy vì tương tư? Hay nước mắt chỉ chảy vì chính bản thân nước mắt ? Gió tiếp tục nổi lên thổi bay phơ phất những mảnh vải rách nát sót lại trên đài hành hình, địa ngục không bao giờ có gió, phải chăng đó chính là linh hồn oan khuất của Tần phán quan đã bất tử? Gió thổi làm lay động mảnh vải lụa trên tay Sinh , khiến Sinh mơ hồ hiểu ra ý nghĩa của gió. Sinh cầm mảnh vải đi khỏi Tru Hồn Đài, về hướng địa phủ u tối thâm sâu, khi ngoái lại, gió đã lặng, chỉ tan tác đây đó những mảnh vải áo rách nát của phán quan, như những mảnh lá đỏ rụng xuống giữa thiên thu thăm thẳm… Lúc này Sinh nhận ra nỗi hoài nghi của mình : hay là Tần phán quan vẫn còn tồn tại ? Sinh lẻn tới gian ngục giam linh hồn của quỉ nữ . Gương mặt tiều tụy thảm hại còn sót lại chút xuân sắc ngày xưa khiến Sinh không nén được tiếng thở dài. Sinh không ngờ ma quỷ cũng lụy bởi tương tư, cũng đau đớn bởi biệt ly, cũng tiều tụy bởi chia lìa đôi lứa . Sinh đưa mảnh vải lụa có đề thơ cho hồn quỷ nữ kia, rồi quay người rời khỏi lao ngục, không muốn phải nghe thấy tiếng khóc của hồn quỉ nữ. Đi một đoạn , Sinh nghe thấy từ trong ngục tối cất lên một tiếng hát . Quỉ nữ đang hát khúc " Môi hồng " . Tiếng hát tuy ai oán nhưng kiên định . Tiếng hát nghẹn ngào, nhưng chứa một nỗi ngọt ngào . Tiếng hát ai oán, song mang cảnh giới bình yên. Tiếng hát càng bay càng cao, nhưng lại như sát ngay bên tai . Sinh cắn chặt môi, hốt nhiên chuyển pháp thân , hoá thành một làn khói xanh, bay ra khỏi chốn địa ngục. Hôm đó, Sinh hiểu ra tình yêu là gì : chính tình yêu dạy người ta chết đi cũng có thể hẹn được bên nhau. Hôm đó, Sinh đã căm ghét sự thâm uyên vô đáy nhưng mê man vô bờ của địa ngục. Hôm đó, Sinh bỏ địa ngục. Hôm đó, Sinh quay trở lại với cõi người. Sinh phản bội địa ngục, phản bội đại đạo , Sinh đi tìm đạo chân chính của mình giữa cõi người. Trong giây phút tháo thoát khỏi địa ngục, Sinh quay đầu lại nơi địa ngục đã trói buộc mình suốt hai nghìn năm , thầm nhủ : “Chờ khi nào ta hiểu được những lẽ đời chân chính, ta nhất định sẽ quay lại !” *** Trời mờ sáng, khóm núi phủ một dải mây u ám, Sinh phiêu diêu giữa đám mây mù. Trong tim Sinh tràn ngập cảm giác không thể tả, bình yên mà hỗn loạn, kiên quyết mà lưỡng lự. Cứ như thể đây là lần ra đi vĩnh viễn, cảm giác trào lên đâu đó trong tim, để Sinh thấy ra nỗi hoang mang và cô độc tột cùng. Ra đi thật dễ dàng, không một lời chia tay, nhưng rời khỏi nơi đã thành gốc rễ , để làm một cánh bèo phiêu dạt trong gió lạnh , lại là khoảnh khắc không dễ quên . Chim thiên di còn biết chốn bay về, lá rụng từ cây còn biết rơi về cội , trong một sát na ấy, Sinh hiểu rốt ráo cái cảm giác của những người bạt xứ chết nơi đất khách, cuộc đời đã trôi chảy hết, vạn sự đã dĩ vãng, chỉ còn nắm xương mòn mỏi ngóng về quê cũ. Sinh không biết mình sẽ sống bao lâu, có lẽ trăm năm, có thể ngàn năm, có thể vạn năm. Một vạn năm thì dài lắm, nhưng khi kết thúc, cũng không khác gì trăm năm ? Nắng xuyên qua mây mù, soi tỏ vạn dặm nhân gian . Sinh đứng trong ánh nắng mà cảm giác được nỗi nhẹ nhàng chưa từng nếm trải . Từng sợi , từng sợi nắng ấm áp hắt vào buồng tim , ánh sáng quyến rũ như xuyên suốt thân thể Sinh đang trong veo như một đám mây. Một hồn quỷ thì làm sao nhìn thấy được nắng trời, hạnh phúc thay khi Sinh được Bồ Tát truyền giáo mật Pháp môn , Sinh lãnh ngộ được ân sủng từ thiên nhiên. Vô tình Sinh nhớ tới Bồ Tát , trong tim Sinh , Ngài là bậc đại từ đại bi, Sinh kính yêu Ngài. Nhưng cùng lúc đó Sinh nhớ đến nỗi tuyệt vọng của Tần phán quan, gương mặt gỗ đá tuyệt vọng trong oán hận, những mảnh hồn sót lại nhầy nhụa và tấm lụa áo bay phấp phới, và lúc đó gương mặt Bồ Tát lạnh lùng như băng, đôi con ngươi sâu thẳm... Sinh không biết từ bao giờ mình bắt đầu có một sợi tơ ai oán với Bồ Tát, cũng không rõ mình đã thương xót Tần phán quan từ bao giờ , cũng như không quên nổi nụ cười từ ái như cha của Bồ Tát. Không quên nổi ánh mắt vô thần khi sấm sét giáng tới của Tần phán quan. Không quên nổi khúc hát ai oán của linh hồn đơn côi nơi ngục tối. Đầu óc hỗn loạn, như có vô số người đang cãi cọ bên trong , kéo Sinh về nhiều hướng... Sinh không biết nên ngả về đâu, về ai. Phan Sinh ngơ ngẩn ngồi bên đường, nhìn người qua lại, mỗi người đều một vẻ mặt vội vã, vội vàng tới, vội vàng đi. Sinh hâm mộ họ, họ biết họ nên đi đâu, còn Sinh thì chẳng biết đi đâu, cũng không ai nói cho Sinh biết nên đi về đâu. Ngày của cõi người trôi nhanh quá , chớp mắt , mặt trời đã tắt ánh tà huy , đêm lại tối nhòa , người đi thưa dần, đôi khi có người ngang qua, mặt hiện nỗi mong mau về đến ngôi nhà của mình . Nhà, tốt biết bao. Trong nhà vợ đã nấu xong cơm, chờ người chồng về sum vầy, con cái chờ cha trong tiếng cười đùa ... Sinh không có nhà, cũng không biết ở đâu có nhà của mình. Đột nhiên, Sinh nghĩ đến ngôi nhà một nghìn năm trước đã đầu thai, ở đó có cha , có mẹ, có cô gái ấy... Sinh như người chết đuối vớ được cọc, người đi đường ban đêm nhìn thấy một tia sáng đèn, không kìm được nỗi cảm động Sinh nói : "Ta phải về nhà!" Vào giây cuối cùng khi đêm tới, trong ngọn khói leo lét, đèn của các ngôi nhà thắp lên đây đó, Sinh hoá thành làn gió, bay về phương xa, nơi xa xa là nhà Sinh, cách xa đã nghìn năm trước. Loáng thoáng nhớ vị trí nhà nghìn năm trước, ở bên núi. Sinh khôi phục hình tướng cũ, bước lên đường núi. Đường núi quanh co, bên núi có thị trấn nhỏ, gọi là "Đào Nguyên Hương", nơi Sinh từng sống . Đi trên đường núi, bốn bề xanh ngắt điệp trùng, chim hót vượn kêu, hoa dại phả vào Sinh hương vị nhân gian. Được sống trong đời sống này thật hạnh phúc, Sinh nghĩ. Rồi lục lọi tìm ký ức những gì còn nhớ về cuộc sống trần gian ngày xưa. Hoa đào trước cổng vườn cũ, không rõ hôm nay Sinh về , có nở hoa rực đầy cành như ngày xưa? Cây liễu bên hồ trước làng liệu còn bầy trẻ con đùa nghịch? Những quán rượu dọc đường bay hương thơm ngát , liệu có còn nhộn nhịp như ngày cũ? Những ngôi nhà cổ còn che người qua cơn mưa gió? Những bạn bầy thanh mai trúc mã ngày thơ xưa liệu có đầu thai về đất cũ này? Nghĩ rồi chân bước dặm gần, lòng càng âu lo nỗi cách biệt ngàn năm , ôi thời gian, ôi cố hương, mi vẫn là cố hương đó chứ? Thị trấn ngày càng gần, tim Sinh càng thắc thỏm lo âu, cảm xúc hỗn tạp, không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong tâm trạng hoang mang, Sinh một lần nữa đặt chân lên quê cũ. Ấn tượng về khu vườn xưa đã mất .Tất cả xa lạ, những con phố xa lạ, những cái cây xa lạ, những người mãi mãi là người lạ. Tất cả vừa như vẫn có gì quen thuộc, màu viên đá lát đường như xưa, dáng cây vẫn yểu điệu như xưa, gương mặt người dường như ta từng gặp, chỉ có điều không biết nói từ đâu. Quanh quẩn mãi, Sinh mới tìm được nền nhà nghìn năm trước, nơi Sinh đã từng sống với cha mẹ và người thân. Nhà đã không còn, nền đất đã biến thành rừng hoa đào, giữa rừng chỉ còn sót lại một hòn thạch sư lở lói cho biết đây vốn là nhà Sinh. Đây là "nhà tôi" ? Ngôi nhà một nghìn năm trước nên ngôi nhà đã không tồn tại. Chậm rãi đi giữa rừng đào, cẩn trọng soi xét kỹ dưới chân mình đất nào là nền nhà cũ, đâu là phòng, Sinh không ngờ mình có trí nhớ tốt thế, nhớ được bao nhiêu chuyện xưa cũ. Nhè nhẹ ngẩng đầu nhìn về xa xăm rừng đào, đôi mắt bãng lãng mây mù, mơ hồ như rừng không còn nữa, Sinh đang đứng giữa nhà minh, lầu gác vòm mái, hiển hiện trong mắt. Trong gian nhà giữa như vọng đến tiếng mẹ gọi Sinh về ăn cơm, thư phòng dường như có tiếng cha mắng Sinh trốn học. Tiểu viện tường đông, đầu tường như mọc chút rêu xanh, đó là âm thanh gì? Cô ấy ở bên tường gọi Sinh , đòi gấp cho cô ấy một cành hoa đào, bắt một con chim sẻ nhỏ... Một cánh hoa rụng xuống, loang những vòng sóng tầng tầng giữa dòng, từng vòng sóng từng vầng loang ra, trong làn ánh sáng xao động, phòng ốc, đình viện chìm đi không dấu vết, cha mẹ, gia nhân, những lứa bạn bè quen thân hoá thành hư ảo theo sóng nước. Chỉ có hoa đào như cũ, những cánh hoa bay trong gió như ảo như huyễn, như mây như mưa, như khóc như than, trái tim Sinh như những làn khói bay xa, phiêu dạt theo cánh hoa phiêu bạt... Trong đêm tối, Sinh mang bầu rượu, ngồi bên hòn đá thạch sư, nói chuyện cả đêm với đá. Sinh kể với đá quá khứ của mình , nói với đá chuyện kiếp trước , nói với đá về cha mẹ Sinh ngày xưa, nói với đá về sự vô tri của mình, nói với đá nỗi đau đớn của mình, nói với đá nỗi buồn bã của mình, nói với đá những khao khát của mình, nói với đá sự hoảng loạn của mình... Cuối cùng Sinh đắp ba nấm đất vàng bên hòn thạch sư, làm thành mộ của cha mẹ và tế cúng linh hồn đã xa xưa của họ. Rượu thấm vào đất, thoáng đã khô ngay, nhưng Sinh hy vọng rượu này có thể rửa đi những đau thương và bất hạnh mà Sinh đã mang đến cho họ nghìn năm trước, có thể rửa đi những tiếng than vì sự bất hiếu của mình, những oán hận vì sự ngỗ ngược của mình . Sinh quyết định ở lại sống nơi quê nhà, sau khi từ bỏ địa phủ, hồn phách rã rời, không còn muốn bước chân ra đi nữa, Sinh muốn có một ngôi nhà, đây đã là nhà Sinh ở từ kiếp trước, cũng sẽ là nhà Sinh ở kiếp này. Sinh vốn định ở lâu trong rừng hoa đào, nhưng rừng đào ven thị trấn lại ồn ào quá . Lại quen cô độc trong địa phủ, Sinh không thể sống chung với hàng xóm. Vì thế Sinh dọn ra rìa núi ngoài thị trấn, tự lợp cho mình một gian nhà cỏ. Mặt trời mọc rồi lặn, năm nối năm, ngày trôi qua nhanh, Sinh cũng tập tành dần thói quen người trần gian, tự cày lấy vài mẫu đất cằn cỗi, trồng vài loại rau,chăn nuôi gà vịt.. ..Cuộc sống tuy thanh đạm, nhưng so với cuộc sống u ám nơi âm ty, Sinh cảm thấy rất mãn nguyện. Đôi khi Sinh xuống núi vào thị trấn, bán vài thức rau mình trồng, vài con gà vịt mình nuôi, rồi vào quán quen nhắm vài bình rượu nhỏ. Dần dà, Sinh quên mình là quỷ, quên mình đang đi tìm Đại Đạo, Sinh dường như cảm thấy mình là người, một kẻ phàm phu nhàn rỗi . *** Một ngày, núi yên tĩnh xuất hiện một người khách lạ. Hôm đó, Sinh đang ngồi uống trà, xảy có một đạo sĩ đến hoá duyên . Sinh bèn đưa chút cơm rau và trà nước cho ông. Khi đưa tay ra nhận, mặt đạo sĩ bỗng biến sắc, rồi trở nên rất khủng khiếp, mắt ông ta chòng chọc nhìn thẳng vào mặt Sinh. Rồi không nói không rằng, quay người chạy mất. Sinh cảm thấy kỳ quặc, nhưng không ngờ đó lại là một tai hoạ từ trên trời giáng xuống... Mờ sáng hôm sau, đạo sĩ dẫn một đoàn người lên núi, có cả đạo sĩ, hoà thượng và rất nhiều dân làng. Nhóm người vừa nhìn thấy Sinh đã cuống lên, rồi toả ra bao vây Sinh, hoà thượng niệm kinh liên tục, đạo sĩ thì ném bùa chú tới tấp, cầm chuông rung lắc loạn xạ, thoáng chốc sân nhà Sinh náo loạn , gà bay chó chạy, vườn rau bị dẫm nát tan hoang. Một đạo sĩ hắt vào người Sinh một chậu máu chó ! Sinh nổi cơn thịnh nộ, vung một quyền, đạo sĩ bị đánh bay văng ra vài trượng . Sinh sững lại, giờ mới nhớ ra công phu Sinh tu luyện suốt ngàn năm đâu phải sức người thường chịu nổi. Đám người hỗn loạn, một đạo sĩ mắng chửi: "Đồ súc sinh quỷ đói, lại còn không sợ máu chó đen!" Sinh mắng lại: "Ngươi chớ nói nhảm, ta không phải ác quỷ, ta là... ta là..." Đạo sĩ quát: "Ngạ quỷ nhà ngươi, vì sao không ở địa ngục, chạy lên trần gian hại người ! Sinh hét lên: "Ta chưa hề hại người!" Đạo sĩ hét lớn: "Ác quỷ không hại người, trốn lên trần gian làm gì ! " Sinh không hại ai, chưa bao giờ hại ai. Sinh chỉ sống trên mảnh đất của mình . Sinh ngày càng bị kích động dữ dội bởi lời mắng mỏ của đạo sĩ và tiếng niệm kinh, tiếng chuông, những tiền giấy bay tới tấp đầy trời, những gậy gộc gạch đá đập ném vào người , làm Sinh bức bối. Một luồng sức mạnh tiềm ẩn trong pháp thân của Sinh bạo phát, Sinh ngửa đầu lên trời gào thét, một luồng âm khí từ ngực Sinh vụt thoát , tức khắc biến thành một quầng xanh vần vụ , rồi hoá thành cơn lốc dữ dội, thổi bay đất đá, mái nhà , ruộng vườn ,cây cối , hoà thượng , đạo sĩ ... Những người còn lại sợ hãi , cuống cuồng bỏ chạy xuống núi. Hôm sau, Sinh vào thị trấn mua vài thứ cất lại nóc nhà. Vừa vào trấn, những người gặp Sinh thảy đều xanh mặt , hoảng hốt bỏ chạy. Sinh tìm đến quán ông Vương , chỗ mua rượu thân quen . Nhìn thấy Sinh đi vào, ông lào run lên cầm cập, vội vàng bảo: "Đừng đến nữa, đừng có đến nữa..." Sinh càng nghi hoặc . Ông lão nói vấp váp: "Anh là quỷ thật ư?". Óc Sinh oà ra một tiếng, Sinh hiểu rồi, Sinh hiểu hết : người , loài người , họ không bao giờ đón nhận quỷ, cũng sẽ không bao giờ cho phép quỷ chia sẻ cõi sống cùng họ. Sinh không biết trong lòng đang là cảm xúc gì, bi thương, căm phẫn, hay buồn bã? Sinh ngơ ngẩn quay người đi ra khỏi quán nhỏ, nhìn phố không người, hàng quán xô lệch. Sinh muốn gào, muốn gọi, muốn khóc... mà không được , đành đi khỏi thị trấn , không ngoái đầu. Giữa rừng đào, Sinh uống một hơi cạn nữa hồ rượu, còn lại nửa bình rưới lên đất. Sinh vốn định năm nay mùa hoa đào nở, sẽ xây những nấm mồ thật cho họ, nhưng xây rồi để làm gì, khi Sinh cũng chẳng còn thể nào ở lại nơi này. Sinh vốn tưởng đây là quê nhà, nhưng không phải . Nghìn năm trước đã là không , nghìn năm sau nữa cũng là không ! Bãi bể ruộng dâu, thiên địa vô tình ! Nhân gian muôn thuở lạnh lùng nhau . Thế nhân chừng đã khô nước mắt . Tim đau nào vơi hồ lệ nhân gian . Sinh uống cạn rồi ném bầu . Chiếc hồ rượu vỡ tan ! Thế gian ba cõi như nhà lửa .
Posted on: Tue, 02 Jul 2013 22:46:56 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015