Đọc truyện > huyền thoại pháp sư 12 chòm sao [chap 1 - - TopicsExpress



          

Đọc truyện > huyền thoại pháp sư 12 chòm sao [chap 1 - chương 3 ] Shinestone là ngôi làng nằm hai mươi dặm bên ngoài thành Braden thuộc Vương quốc Duncan. Nơi đây nổi tiếng với những cánh đồng lúa mì và bắp ngô rộng bát ngát. Tất cả đều thuộc tài sản của Acmen, kẻ giàu sang nhất trong những quý tộc ở Duncan. Và cứ vào mỗi buổi sáng sớm thì người ta bắt gặp anh chàng Kim Ngưu hiền lành dắt hai con dê nhỏ đi đến khoảnh ruộng của mình để làm việc. -Chào bà Withers ! -Chào con trai ! – Người đàn bà gầy nhom gương mặt nhân từ như đất mỉm cười với chàng. Bà ta đang vất vả gỡ mấy sợi dây leo chỉ trong một đêm đã quấn chặt cánh cửa rào khiến bà không thể ra khỏi nhà. Kim Ngưu không khỏi bật cười trước cảnh đó, chàng kéo hai con dê để trước cổng rào rồi một tay bứt phăng cả gốc lẫn ngọn của cây leo bướng bỉnh nọ. -Cám ơn con, con trai. Ta cứ tưởng ngày hôm nay không thể ra khỏi nhà được. -Không có gì, chiều nay con mang củi đến cho bà nhé. – Kim Ngưu vui vẻ đề nghị. -Con trai à, con đừng lo cho ta nữa. Con xem trong cái làng này có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp thèm được con quan tâm đến cỡ nào… - Bà Withers vừa nói vừa đưa mắt nhìn qua vai chàng. Kim Ngưu cũng ngơ ngác quay về phía sau thì bắt gặp mấy thiếu nữ trong làng len lén nhìn chàng từ đàng xa. Lúc thấy Kim Ngưu quay lại, bọn họ giật mình, vội vội vàng vàng cắp rổ bánh mì chạy mất. Bà Withers cười khằng khặc trước cảnh đó. -Thế nào ? Ta sẽ bảo Emely tìm cho con một cô vợ tốt, có được hay không ? -Thôi nào. Bà đã lớn tuổi rồi mà con đùa dai. Con đi làm việc đây. Hẹn bà chiều nay nhé. – Kim Ngưu ngượng chín mặt, tìm cớ lãng đi. -Được được, ta sẽ để dành súp đậu cho con. – Bà Withers già gọi với theo, nhưng bóng chàng trai đã khuất sau mấy căn nhà gỗ lúp xúp ở cuối làng rồi. * Hai con dê nhỏ lười biếng phơi bụng sau bữa tiệc no nê trên bãi cỏ sau làng. Kim Ngưu đã gom đủ củi để đổi lấy một rổ bánh mì, phần củi còn lại chàng để dành cho bà Withers. Người đàn bà tội nghiệp đã góa chồng hơn ba mươi năm. Kim Ngưu tự giao cho mình cái nhiệm vụ chăm sóc luôn cả người đàn bà già cỗi ấy. Thật may mắn vì chàng là một thanh niên siêng năng và rất khéo léo trong mọi công việc. Chàng có thể làm rất nhiều việc trong một ngày, chẳng hạn như gánh củi cho các hộ trong làng, xây nhà, sửa bàn ghế, làm ruộng và thậm chí là chăn dê hộ. Đổi lại chàng nhận được bánh mì, trái cây và đôi khi là vải để may quần áo. Một mình chàng cũng đủ để nuôi sống cả cha lẫn mẹ, đó là chưa kể bà góa Withers. Họ chính là gia đình của chàng. Cha của Kim Ngưu là một nông phu, ông ta làm việc trên mảnh ruộng thuộc sở hữu của bá tước Acmen. Những sản phẩm của các nông phu làm ra, họ được giữ lại ba phần, còn bảy phần nộp lại cho bá tước. Công việc đó ngày trước giữ cho cả gia đình no đủ, thế nhưng Hans đã già, ông không còn làm ra nhiều như trước nữa. Nợ nần với bá tước ngày một tăng. Bây giờ công việc nông phu cũng đành để Kim Ngưu gánh vác. Nhưng chàng không bao giờ than vãn, niềm hạnh phúc của chàng chính là được chăm sóc những người mà mình yêu thương. Kim Ngưu năm nay đã hai mươi hai tuổi, vô cùng lực lưỡng và điển trai thế nên không biết bao nhiêu cô gái tại Shinestone thầm thương trộm nhớ chàng. Thế nhưng nói đến tình yêu, Kim Ngưu lại có chút khờ khạo. Tháng trước, cô nàng Linda con gái của trưởng làng đã tự tay may cho chàng một cái áo cộc, nhưng Kim Ngưu đã mang nó tặng cho một người hành khất. Việc đó khiến nàng Linda nọ hết sức đau lòng. Gia đình trưởng làng cũng vì đó mà không nhìn mặt Hans và Emely nữa. Nắng đã lên cao, Kim Ngưu ngồi tựa dưới gốc một cây dương, lim dim ngủ. Chợt, “Phập”, “Beeheee”. Tiếng con dê nhỏ kêu lên đau đớn. Kim Ngưu giật mình tỉnh dậy thì thấy con dê của mình bị ai đó bắn một mũi tên ngay vào đùi, máu chảy đỏ hết cả một vùng lông. Chàng hốt hoảng kêu lên. -Ai lại độc ác thế này. Dê con ơi. Kim Ngưu rút mũi tên ra, khẽ đưa tay lên mũi con dê nhỏ, thấy nó còn hơi thở. Chàng thờ phào. -Đừng lo dê nhỏ, tao sẽ không để mày chết. Nói rồi, chàng nhắm mắt, tay trái đặt lên vết thương của con dê. Miệng lẩm bẩm một câu thần chú. Một luồng ánh sáng chói lòa bao bọc lấy bàn tay chàng. Con dê rên lên khe khẽ, đôi mắt tròn xoe của nó nửa sợ hãi nửa mừng rỡ. Nó biết chàng đang ra sức chữa trị cho nó. Từ nhỏ, Kim Ngưu đã biết bản thân có khả năng chữa lành vết thương cho mọi vật sống, thậm chí chàng có thể kích thích cây cối sinh sôi nảy nở. Nhưng đó vẫn còn là một bí mật của riêng chàng, chàng không muốn cuộc sống gia đình mình bị đảo lộn. Nếu để người ta biết được tại Shinestone có một pháp sư, ắt hẳn binh lính hoàng gia sẽ kéo đến. Một khi chàng bị bắt, ai sẽ chăm sóc cho cha mẹ chàng đây. Vết thương trên đùi con dê nhỏ thu gọn dần rồi cuối cùng chỉ để lại một vết sẹo mờ. Lớp lông tơ chung quanh còn vương tí máu. Con dê dường như hoàn toàn bình phục, nó vui mừng nhảy cẩn lên trên đôi chân của mình. Lúc này, chàng chợt nghe tiếng người cưỡi ngựa đến. Hai thiếu nữ cưỡi ngựa trắng dừng lại trước mặt chàng. Một người tóc vàng, xinh đẹp như hoa, vận trang phục săn bắn của quý tộc với cánh cung đeo một bên vai. Đàng sau nàng là một thiếu nữ khác vận trang phục tùy tùng. Nữ thợ săn tóc vàng lên tiếng. -Này tên nông dân kia, tại sao lại ngang nhiên cứu lấy con mồi mà ta săn được ? Lúc này Kim Ngưu đã nhận ra thiếu nữ trước mặt là kẻ đã độc ác phóng một mũi tên vào con dê nhỏ của chàng. Kim Ngưu khẽ cau mày, đứng chắn trước con ngựa của nàng ta. -Cô gọi đó là săn được ư ? Cô vô duyên vô cớ bắn gia súc của người ta rồi nhận là mồi săn của mình. Cô chẳng những ngang ngược mà còn độc ác. Thiếu nữ giận tím mặt. -Ngươi…Hừ, tất cả thú vật trên toàn bộ lãnh thổ này đề thuộc sở hữu của cha ta. Đương nhiên ta có quyền bắn giết. -Cô…, chẳng lẽ cô là con gái của bá tước Acmen ? – Kim Ngưu kinh ngạc. -Đúng vậy. – Thiếu nữ tùy tùng lên tiếng. – Chủ nhân của ta là bá tước tiểu thơ của thành Braden, Isabella. -Hừ, tì nữ nhiều chuyện. Ta không cần phải giới thiệu họ tên với hắn. – Bá tước tiểu thơ khẽ nạt người tùy tùng nọ. Kim Ngưu vẫn đứng chặn trước con dê nhỏ đáng thương đang bị vị tiểu thơ kia nằng nặc giành lấy. -Bá tước tiểu thơ thì sao. Con dê này là do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn. Cô sao có thể nói là mồi săn của cô được. Nếu cô thực sự tài giỏi thì hãy vào rừng mà săn hổ báo. Tại sao lại ở làng quê này bắn vật nuôi của người khác. -Ta đã nói, mọi thú vật trên lãnh địa này thuộc sở hữu của cha ta. Ngươi đang đứng trên mảnh đất của cha ta. Ta yêu cầu ngươi giao con dê ra. – Isabella cao giọng. -Tôi không giao thì sao ? -Ngươi…, được lắm ! – Bá tước tiểu thơ càng lúc càng tức giận. Càng tức giận nàng lại càng ngang ngược. – Nếu ngươi không giao nó ra, ta sẽ báo cho Giáo hội Braden là ngươi có thể sử dụng ma thuật. Chữ “Giáo hội” vừa lọt vào tai, cả người Kim Ngưu liền chấn động. Nếu chàng bị buộc vào Hội đồng, thì cha mẹ chàng và cả bà góa Withers sẽ nương tựa vào ai đây. -Thế nào ? Sợ rồi chứ gì ? – Tiểu thơ Isabella nhìn bộ mặt đã chuyển sang màu xám xanh của Kim Ngưu, ra vẻ đắc chí. Kim Ngưu vẫn đứng lặng thinh không trả lời, hai tay nắm thành nấm đấm. Bá tước tiểu thơ bấy giờ mới chợt thấy lạ. Nàng nhìn kĩ lại thì thấy trong ánh mắt của tên nông dân kia bất ngờ có ánh sáng xanh phát ra. -Ma thuật ! – Nàng chỉ kịp hô lên một tiếng thì. “Rắc, rắc” , mặt đất dưới chân mấy người bất ngờ nứt ra. Hai con ngựa trắng sợ hãi hí vang. Từ trong kẽ nứt, mười hai ngọn chồi non trồi lên khỏi mặt đất. Những chồi non lớn nhanh như thổi, nhanh chóng vươn ra thành mười hai sợi dây leo khỏe mạnh quấn chặt lấy cả người và ngựa. -Áa ! Ngươi làm gì vậy, thả ta ra. – Bá tước tiểu thơ kinh hãi kêu lên. -Cô đã định tố cáo tôi với Giáo hội. Tôi thực sự không muốn. Nhưng chỉ cần ngay bây giờ mấy cành leo của tôi siết chết cô. Như vậy sẽ không ai biết được tôi có thể sử dụng ma thuật. – Kim Ngưu lạnh lùng nói. -Ngươi…ngươi định giết người bịt miệng hay sao ? – Isabella hốt hoảng. – Cứu ! Có ai không ! Kim Ngưu ngước mặt nhìn nàng, hai mắt chàng đã chìm trong ánh sáng xanh của ma thuật. Bàn tay trái của Kim Ngưu giơ lên, năm ngón tay đang xòe, từ từ nắm lại. Như hiểu được ý chàng, mấy cành leo cũng từ từ siết chặt. Isabella và cô hầu gái bây giờ mặt cắt không còn giọt máu. -Á, thả ta ra. Ta sẽ không tố cáo ngươi với Giáo hội. Ta hứa trên danh dự của cha ta, bá tước thành Braden. Ta thề với Đấng Sáng Tạo ! – Isabella liên tục van xin khi những cành cây bắt đầu cứa vào da thịt cô. Chợt, chỉ thấy Kim Ngưu thả lỏng nắm đấm, tay trái phất một cái, mười hai cành leo nhanh chóng tháo trói và chui trở lại vào trong đất. Ánh sáng trong mắt chàng cũng theo đó vụt tắt. -Được. Thấy cô thành khẩn, tôi sẽ không giết cô. Dù sao từ trước đến giờ tôi cũng không làm hại ai. – Kim Ngưu nhìn hai thiếu nữ đang còn sợ hãi, vẻ mặt khinh khỉnh đầy đắc chí. -Người hãy đợi đấy. Ta nhất định bắt người phải trả giá. – Bá tước tiểu thơ tức muốn lồng ruột. Nhưng cuối cùng nàng đành đánh ngựa bỏ đi. * Thor
Posted on: Wed, 25 Sep 2013 03:22:10 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015