Đứng trước biển, chạnh lòng thương cho cát Nhỏ vô - TopicsExpress



          

Đứng trước biển, chạnh lòng thương cho cát Nhỏ vô cùng, mà khao khát bao la Sóng là ai? mà vô tình ào ạt ! Suốt một đời, hạt cát vẫn cô đơn Nắng chợt tắt, chiều hoàng hôn ảm đạm Nơi cuối trời sắc xám phủ chân mây Gió từng cơn khiến lá vàng rơi rụng Nỗi lòng này… thầm hỏi có ai hay? Ai bảo rằng cây không buồn, không khóc Đá không sầu, không nhớ thương ai Cây không buồn, sao lá vàng rơi rụng đá không sầu, sao đá phủ rêu xanh Đến một ngày, gió bỗng hận mây Xua mây đi, khắp chân trời góc bể Mây chỉ buồn, và lặng im, không nói Để đêm về lặng lẽ hóa thành mưa Không thương, không nhớ, đời thanh thản Không buồn, không khóc, lệ không rơi. Không yêu ai cả, lòng băng giá Không nhớ về ai, hồn tự do Em cứ bảo rằng, em chẳng muốn yêu Ngây thơ, trong trắng, như mây chiều Mây trắng chiều nay sao lại khóc Thôi chết rồi, mây trắng khóc vì… YÊU Chưa có em, anh mang một gánh buồn. Nặng đến nỗi, tưởng chừng không gánh nổi Em đến, nào ngờ, chỉ giúp anh đánh đổi Gánh buồn này, bằng gánh buồn khác nặng hơn Trước đêm có cả ban ngày Trước mưa, có nắng vương đầy lối đi Trước con mắt có hàng mi Trước khi yêu, chẳng có gì khổ đau “Anh gửi cho em một chữ chờ Cộng vào cùng với chữ ngu ngơ Bởi vì suốt kiếp anh là thế Chỉ biết ngẩn ngơ với đợi chờ !” Anh là sương, sương chỉ tan trong nắng Nắng vô tình nhưng nắng đọng trong sương Anh yêu em bởi vì em là nắng Có hạt sương nào thiếu nắng lại lung linh Dẫu vẫn biết Mây lả lơi bên gió Núi vẫn chờ dẫu mòn mỏi trăm năm Anh cũng thế, vẫn ngồi cùng nỗi nhớ Vẫn chờ em mòn mỏi dẫu trăm năm Ta biết yêu là sầu đau ngự trị Sẽ thật buồn lúc tình đó phân ly Tình nhân thế là lắm khi oán hận Nhưng vẫn yêu dẫu biết chẳng được gì Biết mộng không thành sao vẫn say Rượu cay, lòng đắng hỡi ai hay? Nếu như biết trước mai này hận Chắc chẳng giận người, giận đổi thay Người có biết đêm nay mưa lạnh giá, Sao băng bay như mưa đổ xuống lòng. Gió héo hắt gọi hồn ta phảng phất, Chết rồi để lại mảnh tình khô. Đêm đêm sương xuống lạnh bờ vai Cô đơn, đau khổ bởi vì ai? Tình kia sẽ mãi là câm lặng Em hỡi, sao em chẳng đoái hoài? Thôi đành im mà nhìn người rơi lệ Cay đắng hoài sẽ chẳng biết đắng cay Là cơn gió mang yêu thương đi mãi Đến chốn nào chẳng còn biết yêu ai Vì tôi sợ nói ra thì sẽ mất Thời buổi giờ vật chất lấp con tim Mà riêng tôi 1 thi sĩ nghèo hèn Chẳng vàng bạc , chẳng lụa là gấm vóc Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp Nắng đầu mùa bao giờ cũng say Mối tình đầu bao giờ cũng vậy Rất đậm đà nhưng rất đắng cay … Mẹ ơi mẹ có biết không? Con yêu anh ấy như trăng yêu trời Con yêu anh ấy suốt đời Yêu như mẹ đã một thời yêu cha. Rồi mai này, ừ mai này đây Sẽ có người nâng cho em từng bước Người ấy dạy em biết đặt niềm tin vào phía trước Vào con người, vào sức mạnh của tình yêu Dù người ấy biết làm tất cả Nhưng em biết nằng, người ấy chẳng phải anh …
Posted on: Fri, 28 Jun 2013 04:43:00 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015