ღChapter 3 ღ VẪN MÃI LÀ BẠN THÂN *** Những - TopicsExpress



          

ღChapter 3 ღ VẪN MÃI LÀ BẠN THÂN *** Những ngày cuối tháng Mười, trời đầy gió. Bầu trời xanh biếc. Những đám mây nhỏ nhắn hình kẹo bông trôi lững thững. Trắng muốt. Bống Xù đứng trên ban công, đưa đôi mắt đen láy quan sát phía trên cao, cao vời vợi ấy. Giá mà có thể sờ vào mây rồi cắn phập một cái, nuốt chửng đám bông trắng ấy vào miệng cho nguôi ngoai cái bực. Gà Rù đứng lúp sau gốc cây Mít cạnh nhà nhóc Bống. Đôi mắt đăm chiêu ngó lên ban công. Những ngón tay vò vò mấy vỏ đĩa CD, nhăn nhúm hết cả. Hừm...cốt mấy đĩa này được Gà Rù mang theo để tạ lỗi với cô nhóc kia. Toàn lã đĩa Tom và Jerry thôi. Gà biết, nhóc kia mê hoạt hình này dễ sợ. “Á!!!!” Bống Xù giật nảy mình, tí lộn đầu. Hùng hổ ngó xuống dưới, Bống ta ngoác mồm, hét: “Thằng chết dẫm nào hét dọa ta suýt té chết hả?” Nhưng chẳng ngờ cái “thằng chết dẫm” ấy chính là Gà Rù, thằng bạn quen đến mòn mặt đấy sao. Mà sao thằng Gà lại đứng trước cổng nhà nhóc mà nhảy mấy điệu giống hệt thổ dân thế kia? Bộ thằng Gà Rù khùng rồi hả? “Ế! thằng kia, mày làm gì trước cổng nhà tao thế?”–Bống Xù hai mắt bốc lửa. Gà Rù mặt nhăn nhó, tay xoa xoa mấy nốt đo đỏ tí xíu, giọng mếu máo–“Kiến nhà mày đốt chết tao rồi. Ai cha, ngứa quá đi mất.” “Ai bảo mày lén la lén lút đến nỗi kiến nhà tao...ớ...kiến nào, nhà tao nuôi kiến hả?” “Eo, cây Mít nhà mày chả đầy kiến. Xem này, hẳn một đàn đấy!”–Gà Rù vẫn nhăn mặt, tay chỉ chỉ vào thân cây. Bống Xù tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, cười khì khì–“Cho mày chết!”–nhưng bỗng lại nhớ ra mình đang giận thằng kia thì bèn đổi ngay thái độ.–“Mày nú sau gốc cây làm gì? Sao mày dám bén mảng đến gần đây, mày đuổi tao, giờ tao đuổi mày. Thằng bạn đểu, đi về nhà mày mà chơi.” Mặt hếch lên, tay vòng lại trước ngực. Tóc ngắn bay phất phơ. Môi mím lại. Nhóc Bống đang tỏ ra oai vệ, thẳng thừng đuổi Gà Rù. Gà Rù giơ mấy tập đĩa lên cao, khua khua, giọng ỉ ê–“Tao mang đĩa Tom và Jerry đến cho mày này. Xin lỗi, lần trước tao không biết là mày đến làm hòa với tao nên..” Bống Xù bĩu môi–“Nên mày tính đến làm hòa lần nữa hả?” “Ừ! Lần này, tao chẳng muốn gây sự với mày nữa đâu. Báo Chấm bảo, tình bạn là thứ qúy giá nhất, là bức tường cứng chắc cao vót, không được làm dạn nứt bức tường ấy!” “Ặc, nghe Báo Chấm nói câu đấy thì triết lí, sao đến miệng mày thì nghe chẳng lọt tai là thế nào nhỉ?” “Mày...”–nghiến răng. Cậu nhóc đang đấu tranh tư tưởng. Một là xông thẳng vào, đá đít Bống Xù cho bõ tức sau đó cắt xoẹt với nhóc kia luôn. Hai là nhường nhịn, nuốt cục tức vào trong, mềm dẻo với con nhóc mặt câng câng muốn sút kia để giữ lại tình bạn bấy lâu nay. Tỉ số đang nghiêng về phương án 2. Bóp chặt tập đĩa, Gà Rù ngẩng lên, ánh mắt dịu đi, cố chỉnh giọng của mình thật nhẹ–“Tao biết mày đang đá đểu tao, nhưng như tao đã nói, tao đến đây không để gây gổ với mày. Mày nghĩ đi, có chịu làm hòa với tao không?” Bống Xù hơi bất ngờ trước thái độ của Gà Rù, nhóc trầm ngâm. Mắt dò xét xem thằng trời đánh kia có thật lòng không. “Tao mỏi chân, mỏi cổ rồi đấy!”–Gà Rù nhắc khéo, cố kéo thời gian suy nghĩ của Bống Xù ngắn lại. Phải hiểu, cậu nhóc đang nôn nóng đến mức nào. Bóng đèn tròn hiện phụt trên đầu, Gà Rù vỗ tay bốp một cái, tự khen mình thông minh. Có cách rồi. “Haizz, mấy tập Tom và Jerry này mới ra. Hay lắm đây. Giờ có khi sang nhà Báo Chấm rủ cậu ấy xem cùng thôi! Những ai không được xem, thì hẳn là tiếc lắm đây.”–xoay chân lại, định bỏ đi. Tức thì... “Mới ra thật hả?”–Cá đã cắn câu. “Ừ, tao vừa đi mua về xong.”–giọng tiếc nuối. “Vào nhà tao bật đi!”–mặt vui sướng. “Thế mày chịu làm hòa với tao rồi à?” “Ừ!” Gà Rù nhẩy cẫng lên. Bống Xù cười híp mắt. –♥– “HaHa, mèo Tom ngốc thật!”–Bống Xù cười khanh khách, khoái chí quay sang Gà Rù tỉ tê. “Ừ, y như mày ý!” “Tao thấy giống mày hơn!” “Giống mày hơn á. Tao nói trước, tao chọn Jerry rồi, cấm mày láo xáo.” “Ai cho mày chọn Jerry, Jerry là của tao.” “Ớ, cái con bệnh hoạng này. Sao cái gì mày cũng phải tranh giành với tao bằng được là thế nào?” “Tao thích cái gì thì cái đó là của tao. Biết chưa, THẰNG BỆNH HOẠNG!!”–Bống Xù lẽ lưỡi trêu ngươi. Gà Rù tuy tức lắm nhưng vẫn kìm nén để không sút bay nhóc kia ra ngoài. “Ờ, thế tao chọn Tom, Jerry là của mày!” “Tất nhiên rồi, mày là Tom, tao là Jerry. Mày luôn thua tao. Hé hé.”–Bống đắc chí. “Có những lúc Jerry thua thây. Mày không xem à?”–Gà ta cãi lại. “Ừ nhỉ! Nhưng tao vẫn thắng nhiều hơn.”–Cô nhóc gãi đầu rồi cười toe toét khi hiểu ra Jerry thắng nhiều hơn Tom.–“Ế, xem kìa mèo Tom lại thua rồi!” Bài nhạc kết phim đúng lúc vang lên, chấm dứt cuộc đua giữa Tom và Jerry. Jerry thắng, ngoáy ngoáy mông trước màn hình. Tom ủ rũ lê chân kéo dòng “The end” chạy ngang qua. “Tập sau Tom khác thắng!” “Xời, rồi xem!”–Bống hếch mặt, chăm chú nhìn màn hình đang hiện cảnh tượng vô cùng quen thuộc trong mỗi tập phim: hai con vật trần chuồng đuổi nhau vòng quanh. Tập phim mới bắt đầu. “À, thế ngày mai, mày có sang nhà tao học nữa không?”–Nhớ ra vụ hoa điểm Mười-cũng chính là nguyên nhân hai đứa cãi nhau, Gà Rù hỏi nhỏ. “Ờ!”–trả lời bâng quơ. “Mà mày phải hứa, khi tao giảng thì không được cãi lại và trêu ngươi tao đấy nhé!” “Ờ!”–dán mắt vào TV. “Khi nào tao cho chơi mới được chơi.” “Ờ!”–vẫn dán mắt vào TV. “Hứa cho cả phần của Báo Chấm nữa đấy!” “Ờ!”–TV “dán” vào mắt. “Từ nay không được chọc tao phát điên nhá!” “Ờ!”–gật đầu. “Mày có nghe tao nói gì không đấy?”–tay huơ trước mắt cô nhóc, Bống liền gạt ra. “Ờ!” “Bố con dở, mày lại chọc ông phát điên rồi!”–Gà Rù gắt lên, đứng dậy cướp lại đĩa. Bỏ về. Bống Xù ngoái lại, lườm cháy mắt–“đúng thằng bệnh, đang đoạn hay thì cướp đĩa. Mày nhớ nhá. Lần sau mà vác mặt sang đây tao oánh cho què chân!”–chống hông. Đoạn cầm theo chổi quét nhà. Ta có thể liên tưởng đến hình ảnh mụ phù thủy gian ác đầy mưu kế đang tính hại người. “Mic đâu, tiễn khách!”–Bống rất tử tế, chạy ra cởi xích chó. Gà Rù tức hộc máu, chạy tốc độ vọt khỏi ngôi nhà có mụ phù thủy Bống Xù.–“Bống kia, mày là đồ...đồ...Á!”–Mặt Gà Rù thẳng tiến gốc cây. Bống Xù cười ngặt ngẽo. Gà Rù tím mặt, thân tàn ma dại trở về nhà. Bống là chuột. Gà Rù là mèo. Mèo và chuột chẳng thể nào hòa thuận với nhau, ta công nhận cái chân lý ấy bất di bất dịch. –♥– Ngày ngày có hai “thầy giáo” bổ túc kiến thức ở cạnh bên, Bống ta cũng đã đạt được nhiều hoa điểm mười nhất lớp. Bống vui lắm, quyết định tổ chức một buổi liên hoan ngọt tại nhà Báo Chấm. Bống Xù cười đến ngoác mồm–“Haha, ta đúng là lớp trưởng gương mẫu, xuất sắc. Gà Rù, mày thấy chưa, tao đã làm được rồi đấy!” “Không có tao thì mày chẳng được thế đâu!”–Gà Rù bĩu môi. “Ừ, đúng đấy! Gà Rù có công lớn nhất đấy.”–Báo Chấm nói thêm. “Cậu cũng có công lớn chứ bộ. Nhờ cậu mà bài kiểm tra anh lần trước tớ mới qua được.”–Bống nói vẻ cảm kích. Tay đưa cho Báo Chấm miếng bim bim–“Thưởng cho cậu.” Gà Rù bỗng dưng cảm thấy ganh tỵ với Báo Chấm. Cậu ấy dường như chiếm được nhiều cảm tình của Bống Xù hơn cậu. Trông Báo Chấm nhút nhát thế thôi chứ cậu ấy chững chạc hơn cậu nhiều. Phải công nhận, Báo Chấm cũng tốt với Bống Xù như cậu. Báo Chấm rụt rè chẳng dám nói, chứ cậu biết tỏng cậu ấy đã giúp Bống rất nhiều lần. Những lúc lên bảng kiểm tra bài cũ, những lúc Bống phải phát âm giờ Anh,... Báo Chấm chắc rất quý Bống Xù lắm. “Ê, ê, mày bị đơ hả? Sao nhìn chằm chặp Báo Chấm thế?”–Bống dí mặt mình lại gần mặt Gà Rù, mày cau lại. Gà Rù đỏ mặt, đẩy Bống ra xa–“Nhìn mặt mày tao muốn ói, làm ơn tránh xa tao ra!” “Mày lại thích gây sự rồi hả?”–cô nhóc bắt đầu nổi cáu. Và cuộc huyết chiến nổ ra, bim bim, thạch rau câu, kẹo Chew, ô mai...bay hỗn loạn. Báo Chấm ngồi giữa, lẳng lặng ăn và ăn. Thấy “chiến lợi phẩm” thì nhặt. Thấy “rác” thì cung cấp cho hai đối tác làm đạn. Báo Chấm ngồi đấy, chẳng thèm quan tâm hai người bên cạnh đang quang quác nhức tai. Đối với cậu, yên bình mới là cuộc sống. ~Tham Vọng~
Posted on: Thu, 05 Sep 2013 02:04:25 +0000

Trending Topics



Recently Viewed Topics




© 2015